Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3245)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

an-Apple coi như đã có lời giải.
Mặc dù biết rằng đây là một hành động hết sức nguy ểm, thậm chí có thể mất mạng nhưng cái máu luật sư đã thôi thúc Trần Vũ Hải phải tìm ra chân lí. Anh khẽ khàng tiến lại phía cửa nhà kho, hơi thở mệt mỏi vì chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, gió lạnh t thoảng lại thổi mạnh kến toàn thân anh càng mỏi mệt hơn. Anh cẩn thận bấm dãy mật mã nghe được lúc cều, cánh cửa nhà kho bật mở mang theo tiếng cọt kẹt kến anh giật mình. Anh rón rén lách vào trong và đóng cửa lại.
Bên trong nhà kho ngổn ngang những thùng to nhỏ xếp chồng lẫn lên nhau. Nhà kho rộng nhưng chỉ chừa ra một lối đi nhỏ ở giữa. Trong những thùng hàng tưởng chừng như vô hại kia chứa đựng hàng ký heroin. Nhưng vấn đề trở nên khó khăn vì Trần Vũ Hải không biết thùng nào chứa thứ chất bột màu trắng nguy ểm ấy. Anh cần phải kiểm tra chắc chắn, vì nếu cơ quan điều tra tới đây mà không lục soát được thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn rất nều, và cách kiểm tra duy nhất là rạch các thùng ra để xem.
Trần Vũ Hải đi một vòng và phát ện ra có rất nều thùng không bị bít bằng băng dính. Giác quan nghề ngệp nói với anh rằng, bọn buôn thuốc pện chẳng bao giờ để hàng của chúng hớ hênh như vậy, vì thông thường khi qua cửa kiểm soát, nhân viên an ninh sẽ kiểm tra một số thùng hàng đã mở sẵn ở phía trên. Anh tiến vào sâu bên trong, có ba cếc thùng đặt gần một bàn làm việc có lẽ đã bỏ ở đây từ khá lâu nên bụi bặm bám đầy. Anh định mở thùng ra để xem thử thì tiếng thì thầm bên ngoài cửa nhà kho làm anh giật mình hoảng hốt, tiếng nhấn mã bảo mật, tiếng cửa kho cót két mở. Anh nhanh chóng lách người vào khe giữa hai chồng thùng hàng xếp trên một dãy rồi chui vào gầm cếc bàn đầy bụi bặm.
K Trần Vũ Hải còn chưa kịp xoay người vào sâu trong gầm bàn thì một bàn tay đưa ra bịt lấy miệng anh kến anh suýt ngất vì hoảng hốt, anh quay đầu nhìn lại và tròn mắt k phát ện kẻ lạ mặt chính là Hồng Liên. Lúc đó cô cũng vừa phát ện ra Trần Vũ Hải, miệng cô há hốc ngạc nên nhưng rõ ràng cơ mặt đã dãn ra rất nều. Có lẽ k cô đang mải lục lọi thì Trần Vũ Hải vào nên vội chui xuống đây núp. Cô thật không biết nếu cái người chui vào gầm bàn kia mà không phải anh thì số phận của cô hôm nay sẽ ra sao?
Hai người chỉ kịp nhìn nhau mấy giây thì từ ngoài cửa đã có tiếng bước chân đi vào trong kho. Không phải chỉ có một mà là tới ba bốn người, trong đó có cả cha con Đỗ Xuân Diệp. Có lẽ bọn chúng đến đây kiểm tra hàng lần cuối trước k đem đi giao. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần về phía hai người. Bọn chúng trao đổi với nhau ngày giờ giao hàng, ám ệu và cả việc phối hợp nếu chẳng may có sự cố khi qua cửa an ninh. Quả thật là rất có kinh ngệm và tinh vi, xem ra đây không phải là lần đầu tiên chúng thực ện những hành vi này.
Chúng rạch ba cếc thùng hàng ở bên cạnh bàn, quả nên đây là thùng hàng chứa heroin, chẳng trách nó được đặt vào trong khe sâu như vậy. Một tên lấy tay phủi bụi trên cếc bàn và ngồi lên chuẩn bị nếm thử thuốc pện. Trần Vũ Hải và Hồng Liên ngồi ngay dưới chân bàn, phải nép hết mình để không bị phát ện. Nếu là ban ngày thì chắc chắn hôm nay hai người không còn đường thoát, nhưng may sao trời tối, ánh đèn trong kho lại lờ mờ nên chỉ còn mong sao bọn chúng không phát ện ra.
Trần Vũ Hải quay người lại nép sát vào Hồng Liên để lưng của anh không bị thò ra ngoài, và anh giật mình k thấy mặt Hồng Liên nhăn rúm lại, răng cô ngến chặt vào nhau, rõ ràng cô đang đau đớn. Anh còn chưa ểu cô bị làm sao thì bàn lại nhún xuống lần nữa, và lúc này Hồng Liên bật lên một tiếng rên chỉ khẽ như tiếng thở, vậy mà Trần Vũ Hải tưởng chừng như là tiếng bom nổ. Anh hốt hoảng phát ện bàn tay trái của Hồng Liên đang bám trên cếc lò xo làm lực bẩy để giữ mặt bàn, và k tên kia ngồi xuống thì cếc lò xo nén lại kẹp bàn tay cô vào giữa. Nếu là bình thường thì có lẽ cô đã la lên om sòm, nhưng dường như lúc này, k cân nhắc giữa những ngón tay và mạng sống của hai con người, cô buộc lòng không cho cái bản tính tiểu thư của mình bộc lộ ra. Cô cố ngến răng để không bật lên tiếng kêu, cô bám bàn tay phải vào bờ vai Trần Vũ Hải thật chặt để làm dịu đi cảm giác đau đớn.
Trần Vũ Hải nhìn bàn tay bị ép xuống đến rỉ máu của Hồng Liên, đôi mắt anh đỏ ngầu và trái tim anh thắt lại, như thể chính bản thân anh đang phải chống chọi với nỗi đau này vậy. Anh đưa tay ra giữ chặt lấy bờ vai Hồng Liên, nước mắt giàn giụa nhìn cô lả đi vì đau. Rồi anh đưa bàn tay mình vào miệng cô như sợ cô đau quá cắn phải lưỡi. Bàn lại lún xuống, đôi mắt Hồng Liên mở to, khuôn mặt Trần Vũ Hải mờ dần đi trong làn nước mắt của cô, cô cố ngoảnh mặt để đẩy bàn tay anh ra nhưng không được. Lúc này cô chỉ còn sức để ngến răng, và bàn tay của Trần Vũ Hải cũng rướm máu, máu của anh tràn xuống khóe môi cô. Hồng Liên ểu anh đang làm gì, vì thế cô càng muốn rứt tay anh ra khỏi miệng mình nhanh hơn. Khi cô đẩy được bàn tay của Trần Vũ Hải ra ngoài thì những dấu răng đã hằn sâu vào lớp thịt của anh. Bàn tay máu ấy giữ lấy khuôn mặt cô, và rất vội vàng, anh ghé đầu xuống áp chặt môi mình vào môi cô. Hồng Liên trong thoáng chốc chỉ biết tròn mắt, cảm giác đau đớn bỗng chốc vụt biến đi, cô khẽ nhắm mắt và tưởng chừng thời gian như ngừng lại.
Tiếng cửa nhà kho khép lại gần nửa phút hai người mới dám mở m
mắt và ngẩng đầu nhìn nhau, trong ánh mắt có cả tiếng thở phào nhẹ nhõm và niềm hân hoan. Trần Vũ Hải nhẹ nhàng rút bàn tay cô ra khỏi vị trí cếc lò xo và lấy cếc khăn tay anh mang theo bên mình quấn lại để máu ngưng chảy. Lúc này Hồng Liên không còn biết gì nữa, mồ hôi cô đầm đìa, gương mặt nhợt nhạt, cô lịm dần trong vòng tay

anh.
K Hồng Liên tỉnh dậy thì nắng đã nhuộm vàng cả một khoảng trời. Mùi thuốc, mùi dao kéo, cả tiếng người ồn ào qua lại cho cô biết rằng mình đang ở bệnh viện. Cô khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Không biết cô đã nằm ngủ bao lâu mà thấy toàn thân tê cứng. K nhìn về phía cửa sổ, cô nhận ra được hình dáng quen thuộc đang đứng quay mặt ra bên ngoài. Mất mấy giây để cô nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, và cũng để biết chắc rằng mình đã an toàn trở về.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Trần Vũ Hải quay lại nhìn cô nở nụ cười. Chưa bao giờ Hồng Liên thấy nụ cười anh dành cho cô dịu dàng và ấm áp đến vậy. Một cảm giác hạnh phúc mơn man len lỏi trong lòng cô, như một phản xạ tự nên, cô cũng cười nhìn anh đáp lễ.
Trần Vũ Hải tiến gần về phía cô, nụ cười vẫn ở trên môi anh, anh đưa tay đỡ cô ngồi dậy và ân cần.
“Tỉnh rồi à? Đói bụng chưa?”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Hồng Liên nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi lại. Cô khẽ xuýt xoa một tiếng k phát ện cảm giác đau nhói ở tay. Cô giơ bàn tay trái lên nhìn, bàn tay đã được băng kín bằng băng trắng. Cô có cảm giác những cái xương bên trong đã gãy lìa ra và đâm vào da thịt cô.
Trần Vũ Hải nhìn xuống tay cô bằng một ánh mắt đau lòng.
“Đã phẫu thuật rồi, xương bị dập đôi chỗ nên hơi đau, chịu khó vài ngày sẽ đỡ thôi.”
“Phẫu thuật ư?” Hồng Liên hỏi lại với vẻ ngạc nên.
Trần Vũ Hải gật đầu.
“Ừ. Vì không thể bó lại theo cách thông thường nên buộc phải phẫu thuật, sẽ nhanh hồi phục thôi.”
Hồng Liên khẽ thở dài. Thì ra là bị dập xương, thảo nào cô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”

Ai Là Mẹ Anh

Bị nhà chồng đuổi, cô gái xin ở nhờ nhà bà cụ bán tào phớ

4 năm yêu nhau, tôi bị người yêu lừa dối như một con khờ

Lên giường với ông chủ để có 100 triệu nhưng chỉ nhận được 1/10, ô sin cay cú gửi “ảnh nóng” cho bà chủ thì sốc khi nhận được