Nói tới chuyện này, sắc mặt Phùng chân nhân thay đổi ngay lập tức.
“Bệ hạ, cho dù người nhốt lão đạo mười năm nữa, lão đạo cũng không nói gì hết. Trời có quy củ của trời, há người phàm trần chúng ta có thể phá vỡ?” Coi như Phùng chân nhân cũng có vài phần khí phách.
Tịch Tích Chi sinh ra lòng tò mò với lần này, thảo nào An Hoằng Hàn đối lập với Phùng chân nhân khắp nơi, thì ra là không ngờ hắn nhốt Phùng chân nhân một cách tàn nhẫn suốt năm năm! Nhưng… Bằng tu hành của Phùng chân nhân, chỉ một Hàn vương phủ có thể vây được ông ư?
An Hoằng Hàn vẫn chú ý tới vẻ mặt tiểu hài tử thay đổi, nhận ra suy nghĩ trong lòng nàng, từ từ nói: “Có đôi khi nhốt một người cũng không phải chỉ dùng vũ lực mới có thể giải quyết. Có thể nhốt trái tim người kia mới là cách có ích nhất.”
Hắn là bắt được cái chân đau của Phùng chân nhân mới có thể hạn chế tự do của ông.
Phùng chân nhân hừ mũi trợn mắt, “Chuyện Bạch Hồ lão đạo sẽ tự đi. Nếu bệ hạ không còn chuyện gì khác thì về trước đi. Nhà gỗ này của lão đạo không thể chứa nổi vị Phật đáng kinh ngài.”
“Lúc đi thu yêu thì báo cho trẫm một tiếng, trẫm sẽ đi cùng. Chuyện này không chỉ liên quan tới an nguy bách tính mà cũng liên quan tới bang giao giữa Luật Vân quốc và Phong Trạch quốc. Trẫm đoán chuyện Từ quốc sư mất tích phần lớn là liên quan tới con hồ yêu này. Lần này không chỉ phải thu yêu mà còn phải tìm ra tung tích Từ quốc sư. Phùng chân nhân, ngươi hiểu chưa?”
Tuy Phùng chân nhân không vào triều làm quan nhưng ít nhiều gì cũng hiểu tình hình gần đây của Phong Trạch quốc. Nghe An Hoằng Hàn nói như vậy cũng rất coi trọng.
“Lão đạo nghe lời bệ hạ phân phó.”
“Vậy là tốt nhất. Không còn sớm nữa, trẫm sẽ không quấy rầy Phùng chân nhân thanh tu.” Dứt lời, An Hoằng Hàn xoay người ôm lấy Tịch Tích Chi quay về.
Chu quản gia cũng là người thông minh, đương nhiên biết cuộc nói chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để người thứ năm biết, nếu không cái mạng nhỏ của ông nhất định không bảo đảm được.
Từ sau khi từ Hàn vương phủ về cung, sắc mặt An Hoằng Hàn vẫn âm trầm, có cảm giác mây đen áp xuống.
Tay bé nhỏ của Tịch Tích Chi đã bị kéo phát đau, làm sao An Hoằng Hàn cũng không buông tay, nàng cũng không dám mở miệng kêu.
Thấy mặt An Hoằng Hàn âm trầm Tịch Tích Chi đã cảm thấy sợ. Người hôm nay chọc giận hắn chắc chắn không phải nàng, ngàn vạn lần đừng phát giận với nàng. Nếu không mình thành dê con chịu tội thay, đó thật là đau thương vô cùng.
Cho tới khi dùng xong bữa tối An Hoằng Hàn vẫn không nói một lời.
Đôi mắt to tròn của Tịch Tích Chi thỉnh thoảng nhìn trộm hắn hai cái, xem thử sắc mặt hắn có chuyển tốt hay không.”
“Nếu không thì chúng ta bắt Phùng chân nhân, đánh ông ta một trận điên cuồng?” Tịch Tích Chi hỏi dò, dù sao nàng cũng không bắt được Phùng chân nhân, nhiệm vụ khó khăn này chỉ có thể giao cho An Hoằng Hàn.
“Nàng cho rằng… Trẫm tức giận Phùng chân nhân vô lễ với trẫm?” An Hoằng Hàn chuyển mắt qua trên người một tiểu hài tử nào đó, ánh mắt sâu không lường được, như thể có thể hút người vào đó.
Tịch Tích Chi nhìn đôi mắt đen bóng như đá đen đến mê mẩn, càng nhìn càng si mê.
“Chẳng lẽ không phải?” Nàng chớp chớp mắt, dù sao cũng không phải là nàng chọc giận hắn chứ? Thề với trời, nàng chưa làm chuyện gì cả.
Động đũa bạc rất ít, An Hoằng Hàn giơ tay lên, “Không cần hầu hạ, tất cả lui xuống.”
Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều liếc nhìn Tịch Tích Chi, trong lòng không hẹn mà cùng thầm nghĩ gần đây số lần bệ hạ lén nói chuyện với tiểu hài tử này càng ngày càng nhiều.
An Hoằng Hàn vẫn quan sát vẻ mặt của tiểu hài tử, thấy nàng tủi thân tới mức sắp rơi lệ, tâm trạng của hắn cũng theo đó mà chìm xuống. Nhưng không vì vậy mà hắn sẽ thu hồi lời vừa rồi. Vào một lúc nào đó phải dọa nàng một chút mới có thể ổn định lòng nàng. Nếu không ngộ nhỡ ngày nào đó tiểu hài tử nào đó bỗng nhiên chạy trốn, hắn biết đi đâu tìm nàng về?
“Vậy là được rồi. Ngoan ngoãn sống bên cạnh trẫm, biết chưa?” An Hoằng Hàn vuốt ve cái trán Tịch Tích Chi, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Không có khí thế lạnh giá khiến người ta sợ hãi, uy áp toàn thân hắn tản ra lập tức ít đi một nửa.
Tịch Tích Chi hơi thở phào một hơi, nàng vẫn quen với dáng vẻ này của hắn hơn.
“Đi ngủ trước, có lẽ ngày mai bên Phùng chân nhân sẽ đưa tin tới. Trước khi bắt yêu, chúng ta phải dưỡng đủ tinh thần.” An Hoằng Hàn ôm ngang Tịch Tích Chi lên, đi về phía ao tắm.
Tịch Tích Chi đã quen với ngực hắn, thả lỏng người, nằm trong lòng hắn.
“Huynh cứ chắc chắn như vậy à? Chẳng phải Phùng chân nhân không nói là có đi hay không à?”
“Đó là nàng không hiểu ông ta.” Nhớ lại ấn tượng người kia cho hắn, An Hoằng Hàn nói ra không chút chần chừ.
Tuy đã nhiều năm Phùng chân nhân không hỏi thế tục nhưng nói cho cùng ông vẫn là người vô cùng có trách nhiệm. Nghe nói có người phàm gặp Bạch Hồ, chắc chắn ông sẽ không thờ ơ mặc kệ. An Hoằng Hàn là dám chắc điểm này của ông mới có thể lệnh ông đi bắt yêu không chút kiêng dè.
Hai người im lặng hồi lâu, mãi cho tới khi tắm xong vẫn không nói câu nào.
Màn đêm đen kịt, vô cùng yên lặng. Ánh nến leo lét hơi chiếu sáng cả đại điện.
“Trẫm hỏi nàng, ví dụ nàng cuối cùng có ngày lên trời, lúc ra đi có thể có vài phần không nỡ không?” An Hoằng Hàn như thể đang lầm bầm lầu bầu với không khí.
Tai Tịch Tích Chi run lên, không dám tưởng tượng lời này là từ miệng An Hoằng Hàn nói ra. Không nỡ? Đó là chắc chắn. Ít nhất nàng cho rằng nàng không phải là người lãnh khốc vô tình, không chặt đứt được tất cả tơ tình.
Vậy thì vì sao không đành lòng đây? Là cẩm y ngọc thực ở trần thế hay là những thứ khác? Tịch Tích Chi ngoảnh đầu lại theo bản năng, nhìn về phía khuôn mặt lờ mờ của An Hoằng Hàn. Nếu nói ai chiếm trọng lượng lớn nhất có lẽ không phải là An Hoằng Hàn thì không thể.
“Sẽ.” Tịch Tích Chi nói như đinh chém sắt.
Dường như có được đáp án hài lòng, An Hoằng Hàn thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, “Ngủ đi.”
Tâm trạng căng thẳng lập tức giãn ra. Nàng hơi thở ra một hơi, bọc chăn, gật đầu.
Đêm trôi qua rất nhanh, ít nhất nàng cảm thấy ngủ chưa đủ thì ánh mặt trời ngày hôm sau đã tỏ rực rỡ.
Trong đại điện vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ. Tuy cung nữ thái giám khống chế tiếng bước chân đến mức nhỏ nhất nhưng vài tiếng vang vẫn không thoát khỏi tai Tịch Tích Chi.
Hai tai nhúc nhích, nàng cố gắng nhận biết nguồn gốc phát ra những âm thanh này. Có tiếng nước chảy ào ào, hẳn là tiếng cung nữ vắt khăn rửa mặt cho An Hoằng Hàn. Còn có tiếng va chạm lạch cạch, hẳn là tiếng chém đĩa chạm vào nhau phát ra tiếng vang.
Thính lực quá mức nhạy bén cũng có lúc không phải là chuyện tốt. Ví dụ như bây giờ! Mỗi lúc An Hoằng Hàn sắp vào triều sớm, nàng luôn bị đủ mọi tiếng động đánh thức. Bị đánh thức nên nàng vô cùng không