Tịch Tích Chi nghe thấy giọng điệu này thì cảm thấy là lạ. Nếu An Hoằng Hàn muống hàng phụ hồ yêu thì chắc chắn sẽ nhờ vị Phùng chân nhân này giúp. Nhưng thái độ của hắn với Phùng chân nhân cũng không được coi là tốt.
Ngày nào Chu quản gia cũng đều vâng lệnh An Hoằng Hàn phân phó, cho người đưa thức ăn tới phòng này. Nhưng đến bây giờ cũng không từng nhìn thấy người bên trong ra ngoài. Mỗi lần lúc ông đưa thức ăn, tới trước cửa đều là kêu một tiếng. Sau đó đặt thức ăn xuống rồi rời đi.
Có một lần ông tò mò nên để thức ăn xuống, cố ý nấp sau cây đại thụ cách đó không xa, muốn thấy người trong nhà gỗ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng đợi lâu mà người bên trong như biết sự tồn tại của ông, cố ý không xuất hiện.
Sau đó Chu quản gia từng dò xét nhiều lần nhưng lần nào cũng kết thúc thất bại. Nếu không phải mỗi lần lúc tới thu bát đũa, thấy thức ăn bên trong đã hết, ông tuyệt đối không tin trong này có người ở.
“Phùng chân nhân còn làm bộ với trẫm? Chẳng lẽ là muốn cho trẫm chờ ngươi ba năm ngày mới ra ngoài tiếp giá?” An Hoằng Hàn nói chuyện đối lập khắp nơi.
Ít nhiều gì Tịch Tích Chi cũng biết tính tình của An Hoằng Hàn, rất ít nhìn thấy hắn có lúc bất đắc dĩ. Bất kể hắn nói những câu mang tính kích thích bao nhiêu, người trong nhà gỗ vẫn không hề động đậy. Xung quanh yên tĩnh như không có bất cứ thứ gì tồn tại.
“Sao không xông vào?” Với năng lực và thủ đoạn của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi tỏ vẻ không hiểu.
Giọng nói trong trẻo này như tiếng hoàng oanh ca hót. Giọng Tịch Tích Chi mang theo sự ngây thơ của trẻ con, tràn đầy hồn nhiên và trong sáng.
Chu quản gia cảm thán không ngừng, không chỉ bộ dạng đẹp mà ngay cả giọng nói cũng vô cùng bắt lòng người làm tù binh.
An Hoằng Hàn nhíu mày, dường như vô cùng không muốn trả lời vấn đề này, đưa tay chỉ về phía nhà gỗ, “Nàng nhìn kỹ đi, có lẽ nàng mới có thể nhìn ra được đầu mối.”
Nàng nhìn theo hướng tay hắn về phía cánh cửa nhà gỗ. Một tầng ánh sáng yếu ớt mắt thường không thể nhìn thấy được bao quanh nhà gỗ, nếu không nhìn kỹ rất dễ bị người ta coi thường. Nàng thầm than, đây rõ ràng là kết giới! Người bên trong này nhất định không đơn giản.
“Đây chính là nguyên nhân.” Trừ phi người bên trong tự nguyện ra ngoài, nếu không dù là chủ nhân một nước như An Hoằng Hàn cũng không có cách nào.
Tịch Tích Chi rất rõ ràng đạo hạnh của mình chắc chắn không bằng người bên trong. Muốn phá kết giới để xông vào có lẽ vẫn không thể.
Chẳng lẽ hôm nay đi không công một chuyến?
“Phùng chân nhân, hôm nay yêu ma lộng quyền, cũng là lúc để ngươi phát huy sở trường. Chẳng phải các ngươi luôn lo nghĩ cho người phàm sao? Chẳng lẽ cứ mặc cho yêu ma làm hại người phàm?”
An Hoằng Hàn nói lời khiêu khích rất có lỹ, chỉ cần là người có chút lương tâm chắc chắn bằng lòng giúp một tay.
Sau đó từng giây từng phút trôi qua, bên trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Tịch Tích Chi vừa hóa hình không lâu nên phần lớn linh lực đều dùng để duy trì hình người. Linh lực để nàng có thể sử dụng trong cơ thể vô cùng ít. Nhưng vì An Hoằng Hàn, nàng vẫn ra một quyết định. Tuy hơi liều lĩnh nhưng dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết.
Một luồng linh lực vây quanh đầu ngón tay nàng, ánh sáng màu bạc mang hình một con gió lốc nho nhỏ. Bàn tay nhỏ của nàng vừa nhấc liền ném linh lực tới cửa gỗ. Nhìn như lộn xộn nhưng thực ra nàng nhìn ra kết giới không thể nào không có chỗ hở, tìm đúng khe hở này mới ném linh lực ra.
Tựa như cục đá rơi vào nước, tầng ánh sang hơi yếu bảo vệ kia như gợn sóng, rung lên không ngừng.
Bỗng, một kinh lực mạnh mẽ ập về phía Tịch Tích Chi. Nàng thầm than hỏng bét, vừa rồi chắc là đã bắn sai chỗ, nếu không sao kết giới có thể vô duyên vô cớ phát động công kích với nàng?
Sợ liên lụy với An Hoằng Hàn, nàng đẩy hắn ra, tránh sang bên cạnh.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền ra từ trong nhà gỗ, “Không có chút đạo hạnh mà dám xông vào chỗ này của ta, cẩn thận chết như thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.”
Làm ra vẻ lại mang theo chút nghiêm túc.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tịch Tích Chi về giọng nói này.
Nàng vận tất cả linh lực tạo thành một vòng bảo vệ, vây xung quanh mình thật chặt, mong có thể ngăn trở sức mạnh bắn ngược lại của kết giới.
Hành động này khiến người ở đây đều cảm thấy vô cùng giật mình.
Cái gọi là linh lực, An Hoằng Hàn là người phàm nên đương nhiên không cảm nhận được. Nhưng bọn hắn lại có thể cảm giác được một luồng gió rất mạnh…
An Hoằng Hàn phản ứng nhanh nhất, gần như là khoảnh khắc Tịch Tích Chi đẩy hắn ra đã hiều chuyện gì xảy ra. Hắn lãnh khốc quát: “Mấy năm không gặp, tính tình Phùng chân nhân ngày càng nóng nảy! Ngay cả người của trẫm cũng dám đả thương.”
Bên trong nhà gỗ phát ra tiếng cười ha ha, hình như cảm thấy vô cùng hứng thú với những lời này của An Hoằng Hàn.
“Vốn tưởng rằng ngươi là minh quân, không ngờ cũng là đồ ngu ngốc vô năng! Ngươi xác định thứ bên cạnh ngươi… Có phải…?” Người không?
Không đợi Phùng chân nhân nói xong, An Hoằng Hàn giơ tay bổ về phía cây bên cạnh. Răng rắc, cành cây to bằng cánh tay gãy ngay lập tức.
“Trẫm biết hay không không cần ngươi quan tâm.”
Sư phụ đã từng nói chỉ cần cố gắng tu hành thì sẽ có một ngày lên trời. Về phần tình cảm… Có thể trả giá ít thì trả giá ít. Bời vì một khi lên trời thành công, ngươi sẽ buông bỏ tất cả trong trần thế, tới lúc đó người không bỏ được ở khắp nơi sẽ chính là mình.
Có bao nhiêu người đã từng vì tình yêu thế gian mà buông bỏ cơ hội lên trời?
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cao nhân thích ẩn cư, không hỏi thế tục. Một khi bước vào phàm trần, dính tình cảm mà còn muốn buông bỏ thì vô cùng khó khăn.
“Tiểu nha đầu, ngươi cũng phải suy nghĩ một chút tiếp theo nên làm thế nào.” Phùng chân nhân nhìn Tịch Tích Chi một cách bí ẩn.
Hai người cũng không nói rõ nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu.
“Phùng chân nhân, đừng chọc giận trẫm, ngươi không biết phải im miệng à?” An Hoằng Hàn không dễ dàng tha thứ nhất là có người muốn cướp đi thứ thuộc về hắn từ bên cạnh hắn! Đặt biệt là ham muốn chiếm lấy Tịch Tích Chi một cách điên cuồng.
“Lão đạo cũng nên im miệng, bệ hạ đừng nổi giận.” Phùng chân nhân thở dài thật khẽ.
An Hoằng Hàn đã giận đùng đùng, nếu không phải sức kiên nhẫn của hắn luôn tuyệt cao thì e rằng đã khống chế không được mà bùng nổ từ lâu.
Cảm thấy sức An Hoằng Hàn nắm tay mình tăng lên không chỉ một lần, Tịch Tích Chi hơi đau, định rút tay về. Nhưng chỉ cần tay nàng hơi động một chút thì sẽ bị An Hoằng Hàn nắm thật chặt ngay. Nàng giãy mấy cái nhưng tay đối phương như sắt khiến nàng hoàn toàn không có cơ hội rút lui.
“Đã qua nă nă, Phùng chân nhân có nghĩ ra chút đầu mối nào về chuyện kia khôn