Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Dưỡng thú thành phi (xem 5313)

Dưỡng thú thành phi

trước, có lẽ bệ hạ cũng sắp về rồi.”


Tịch Tích Chi đáp một tiếng, theo Lâm Ân ra khỏi cửa chính.


Triệu Thái phó nhìn bóng người rời đi, trái tim đập thình thịch. Tuy Thái phó bọn họ dùng cành mây đánh đệ tử là chuyện bình thường. Nhưng…Nếu đối phương là nữ nhi của bệ hạ, vậy thì chuyện đã khác rồi. Trước miễn bàn chuyện thân phận, với tình tình kia của bệ hạ, có thể chịu để yên sao?


Vì vậy sau ngày hôm nay, hoàng cung lại dấy lên một trận sóng to gió lớn. Đủ loại lời đồn về chuyện Tịch Tích Chi là nữ nhi của An Hoằng Hàn truyền khắp nơi.


Chân Tịch Tích Chi vừa bước vào điện Bàn Long đã thấy An Hoằng Hàn mặc một bộ long bào, ngồi uống trà trên ghế.


Kề cà đi tới, nàng vươn tay định lấy một miếng bánh ngọt trên bàn nhưng giơ được một nửa lại rụt về. Vết thương trong lòng bàn tay đỏ rực, đau đớn từng hồi, nhắc nhở nàng ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện ra.


“Học được gì rồi?” An Hoằng Hàn ngẩng đầu hỏi.


Tịch Tích Chi lúng túng đứng tại chỗ, suy nghĩ nên nói với An Hoằng Hàn làm sao. Chương trình học d.đ.l.q.đ của Triệu Thái phó không thích hợp với mình. Thật ra nàng không cần phải học những đạo lý kia với Triệu Thái phó. Bởi vì kiếp trước nàng đã từng học không ít, tuy cũng sắp quên hết rồi.


Bây giờ chuyện nàng cần học nhất là biết đọc biết viết.


Lâm Ân hòa giải giúp, “Bệ hạ, nàng mới tới viện Thái phó ngày đầu tiên, vậy chắc cũng chưa học được gì. Ngày đầu tiên ấy à, toàn là dùng để làm quen với môi trường.”


Tịch Tích Chi chắp tay sau lưng để người khác không nhìn thấy.


An Hoằng Hàn nhấp một miếng trà, lấy ra ý chính từ lời Lâm Ân, “Không học được chút nào?”


Tịch Tích Chi quang minh chính đại mà thừa nhận, gật đầu, “Lời Triệu Thái phó nói không hợp với ta.”


Về đạo trị quốc, nàng không dùng tới.


Nàng chỉ cần một trái tim yên bình, tu luyện thêm, sẽ có một ngày biết bay, sau đó gặp lại sư phụ.


“Lời này nên hiểu thế nào?” An Hoằng Hàn ôm tiểu hài tử, để nàng ngồi vào lòng mình.


Ban đầu nàng còn xấu hổ nhưng sau đó cũng từ từ quen được hắn ôm.


“Ta không biết chữ…” Tịch Tích Chi nói: “Triệu Thái phó toàn nói đạo lý, những thứ này tạm thời ta không cần.”


“Cũng đúng.” Không biết An Hoằng Hàn nghĩ tới cái gì, đồng tử đen nhánh lóe lóe, nói: “Vậy từ ngày mai trở đi, mỗi ngày trẫm rút ra một canh giờ dạy nàng tập viết. Về chuyện viện Thái phó, chờ nàng biết hết chữ rồi nói sau.”


An Hoằng Hàn cao quý biết bao, vậy mà hôm nay vì một tiểu hài tử nào đó mà chịu bỏ ra một canh giờ.


Lâm Ân đã không biết phải hình dung bệ hạ thế nào. Ít nhất trong mắt hắn, sự cưng chiều của bệ hạ với tiểu cô nương này đã sớm vượt qua tất cả những thứ khác. Con chồn Phượng Vân nâng niu trong lòng bàn tay trước kia mới mất tích hai ba ngày mà bệ hạ đã chẳng quan tâm.


“Huynh dạy ta?” Tịch Tích Chi nhắc lại lần nữa, hơi không xác định.


“Trẫm dạy nàng, chẳng lẽ có gì sai? Nàng là trẫm nuôi mà.” An Hoằng Hàn lãnh khốc vô tình mà nói. Lời này nhất thời khiến đám thái giám cung nữ suy nghĩ viển vông.


Cái gì gọi là trẫm nuôi?


Nuôi người! Nữ nhi! Hay là thê tử?


Lâm Ân cũng sững sờ, đoán không ra ý nghĩ của bệ hạ,


Mà Tịch Tích Chi nghe thế cũng thấy vô cùng có lý. Đã có An Hoằng Hàn dạy nàng biết chữ, nàng không cần phải dậy sớm tới viện Thái phó hàng ngày. Huống hồ, những thứ mà Triệu Thái phó dạy căn bản không thích hợp với nàng.


Cũng giống như…Một đứa trẻ vừa sinh ra, ngay cả nói cũng chưa biết mà ngươi đã muốn nó đọc những bài văn bỏ đi. Hình thức học tập nhảy cấp này không phải ai cũng có thể thích ứng được.


“Vậy cũng được.” Làm phiền người thân dù sao cũng tốt hơn làm phiền người ngoài nhiều.


An Hoằng Hàn thấy tiểu hài tử đồng ý thì không nhịn được mà nhéo một cái lên mặt nàng.


Mập mạp phúng phính, nhéo vô cùng có cảm giác.


Nhưng Tịch Tích Chi lại không vui. Ai bằng lòng để mặt mình mặc cho người khác xoa bóp nhào nặn như bột mì hàng ngày chứ? Thừa dịp An Hoằng Hàn định ra tay lần nữa, nàng nhanh chóng quay mặt đi.


“Lâm Ân, truyền lệnh.” Hắn không quên chuyện đã nhận lời với tiểu hài tử.


Khi cung nữ mỹ mạo mặc quần áo giống nhau bưng thức ăn lên, Tịch Tích Chi liếc thấy cá Phượng Kim Lân thơm ngào ngạt đầu tiên. Thịt cá nướng vàng óng bóng loáng, từ xa đã ngửi thấy mùi hương. Tay Tịch Tích Chi động đậy mạnh mẽ, nhìn cung nữ bày thức ăn lên bàn.


Nàng định cầm đũa, tay vừa cong lại đã dẫn tới đau đớn từ vết thương. Tuy lòng bàn tay không chảy máu nhưng có một cục bầm lớn.


Không muốn để cho An Hoằng Hàn nhìn ra sơ hở, nàng duy trì tư thế cũ, không động đậy.


An Hoằng Hàn nhìn ra vẻ mặt nàng khác thường, trầm giọng hỏi: “Không hợp khẩu vị?”


Nhưng những món ăn này toàn là hắn phân phó Ngự thiện phòng làm theo khẩu vị của con chồn nhỏ nào đó, dày công nấu thành món ngon. Cho nên có thể loại trừ khả năng này. Nhưng bình d;đ;l;q;đ thường con chồn nhỏ thích ăn thức ăn ngon nhất, sao nhìn thấy đồ ngon mà lại không động lòng?


An Hoằng Hàn suy đi nghĩ lại, nhớ tới chuyện Thái hậu trước kia. Con chồn nhỏ vì bị thương cũng trà cơm không màng.


Bởi vì bây giờ Tịch Tích Chi đã biến thành hình người, khiến người ta đau đầu không ít, cho nên An Hoằng Hàn kiểm tra cũng hơi bất tiện, chỉ có thể dò hỏi trước: “Có phải khó chịu ở đâu không? Hay tâm trạng không tốt?”


Câu trước lại đúng. Nhưng nàng vẫn lắc đầu, “Bỗng không có khẩu vị.”


Đương nhiên đây chỉ là lời nói dối, thực ra, nàng muốn ăn cá biết bao nhiêu. Miệng thèm ăn tới mức chảy cả nước miếng…


Đồng tử Tịch Tích Chi lóe lên, muốn lừa hồ ly An Hoằng Hàn rõ ràng là chuyện không thể.


Hắn gác đũa, hỏi lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”


Nàng im miệng không nói, “Không có gì thật mà.”


Chỉ là bị Thái phó đánh vào lòng bàn tay…Tuy hơi đau nhưng cũng không phải vết thương nặng. Huống hồ mới ngày đầu tới viện Thái phó, nếu bị An Hoằng Hàn biết nàng bị đánh vào lòng bàn tay, chẳng biết sẽ nhạo báng nàng thế nào.


“Lâm Ân, ngươi nói đi.” Hắn quay sang hỏi Lâm Ân.


Lâm Ân ngẩn người. Hắn vẫn luôn đứng ngoài viện Thái phó, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra bên trong.


“Bệ hạ, nô tài không biết. Nhưng lúc nô tài vào đón người thì thấy nàng đang nói chuyện với Thái phó.” Lâm Ân bẩm báo chi tiết, không dám nói lời vô ích.


Mắt An Hoằng Hàn càng u ám, mơ hồ có khuynh hướng bùng nổ. Bỗng hắn kéo tay nàng qua, mở tay ra nhìn. Lòng bàn tay vốn trắng nõn hồng hào bây giờ đỏ bừng. Nhìn vết thương thì thấy là do bị cành mây đánh.


Thái phó dạy học trong hoàng cung đều được cho chút quyền hạn. Ví dụ như lúc đệ tử không nghe lời thì có thể chọn đánh bằng cành mây, phạt

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vừa dâng hiến xong bạn trai kéo khóa quần nói: “Anh không muốn ăn đời ở kiếp với người con gái lừa dối…”

Vừa báo có thai bạn trai gửi tin nhắn ngày anh cưới vợ, cô gái uất hận lao tới nhà người yêu làm cho ra nhẽ và cái kết sốc

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Chuyện Tình Của Tôi, Nàng Và Con Chó Voz Full

Cuộc sống xáo trộn vì mơ thấy ông hàng xóm