Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Dưỡng thú thành phi (xem 5307)

Dưỡng thú thành phi

lần này. . . . . . Vậy mà gây hoạ đến mức cả triều văn võ bá quan đều biết.


Có thể giữ được tính mạng bọn họ hay không vẫn còn là một vấn đề.


Phạm gia không chỉ có một đứa con trai là Phạm Vu Vĩ, nhưng là tỷ tỷ ruột, lại là nương nương trong hoàng cung, nếu không đi cầu tình thì chắc chắn sẽ bị miệng lưỡi mọi người nói ra nói vào. Mặc dù Ninh phi có vài phần ý tứ muốn lùi bước, nhưng vẫn gật đầu.


“Làm phiền Tổng quản Lâm đi vào truyền lời.” Hoa phi ăn nói khách khí.


Hoa phi chính là nữ nhi của Thượng thư Lưu, từ nhỏ đã được trong nhà nuôi dưỡng có phẩm hạnh tốt, cộng thêm tính tình nàng không chịu thua kém, sau khi tiến cung làm phi tử, tất cả đều thuận lợi.


An Hoằng Hàn tạm thời chưa sắc phong Hoàng hậu, cho nên cả hậu cung, quyền lợi lớn nhất liền là Hoa phi.


“Sái gia(Ta) nào dám đi? Hoa phi nương nương vẫn là đừng làm khó sái gia, ngươi cũng biết tính khí bệ hạ. . . . . .” Lâm Ân không muốn nhúng tay vào cục diện rối rắm này.


Người nào không biết đệ đệ của các nàng ta là dạng người nào? Ở ngoài cung làm xằng làm bậy thì thôi, bây giờ ngay trong hoàng cung cũng dám gây hoạ, liền xứng đáng chịu kết cục này.


Hoa phi nhìn ra Tổng quản Lâm không muốn giúp một tay, tháo vòng tay trên cổ tay xuống, kín đáo đưa cho Lâm Ân, “Tổng quản Lâm xin thương xót, coi như bán cho chúng ta một ân tình, về sau chỗ nào cần chúng ta giúp một tay, chúng ta cũng quyết không từ chối.”


Lâm Ân tức giận đến mực âm thanh sắc nhọn thêm mấy phần, bàn tay nhanh chóng thu hồi, “Hoa phi, Ninh phi, các nương nương coi sái gia là gì chứ!”


Nếu bị bệ hạ biết mình nhận hối lộ thì ông cách cái chết cũng không xa.


Bên ngoài gây động tĩnh lớn như vậy, An Hoằng Hàn ở bên trong làm sao có thể không biết?


Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, hình như cảm thấy ồn ào, mí mắt động đậy hai cái.


Sắc mặt An Hoằng Hàn càng trở nên không tốt, chỉnh chiếc khăn đen cố gắng che tiếng động bên ngoài cho đứa nhỏ trong lòng.


Nhưng một chiếc khăn vải đen sao chắn được tiếng động ồn ào bên ngoài, Tịch Tích Chi bất mãn ‘hừ’ một tiếng, từ từ tỉnh lại. Chuyện làm đầu tiên là mở mắt ra, sau đó nhắc hai tay lên, bịt hai lỗ tai trên trên đỉnh đầu.


Người ở bên ngoài nhìn vào thì giống như nàng đang làm hành động ôm đầu.


“Ồn ào.” Hai mắt còn hơi nước, mang theo vẻ mê mang mới tỉnh dậy.


An Hoằng Hàn nhìn cặp mắt ngây thơ kia, trái tim đập dữ dội, tiếp theo trợn mắt nhìn về phía cửa điện, lạnh lùng nói: “Cho các nàng đi vào.”


Nếu đã bị đánh thức thì An Hoằng Hàn cũng sẽ không bận tâm nhiều như vậy, trực tiếp tuyên người vào nói rõ ràng, đỡ cho hai nữ nhân kia về sau trở lại phiền hắn.


Tịch Tích Chi giùng giằng muốn đứng lên thoát khỏi lồng ngực An Hoằng Hàn, nhưng An Hoằng Hàn ôm chặt, chút sức lực nhỏ bé của Tịch Tích Chi không đáng bao nhiêu. Thừa dịp lúc này, bàn tay An Hoằng Hàn chuyển ra sau lưng đứa trẻ, len lén bắt được cái đuôi lông lá của người nào đó dưới làn váy, thành công khiến đứa trẻ sợ hãi không nhúc nhích.


Cái đuôi chính là nơi yếu ớt nhất của động vật, Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ. Khi bàn tay An Hoằng Hàn níu lại cái đuôi nàng một lát, nàng lập tức cứng đơ người ở trong ngực An Hoằng Hàn, lại không dám giãy giụa kịch liệt lần nữa.


“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Hai nữ nhân hành lễ.


Ánh mắt Tịch Tích Chi chuyển xuống trên người hai người, nhớ lại trận tranh cãi ầm ĩ vừa rồi, không phải do bọn họ gây ra sao? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, đó là tội không thể tha. Tịch Tích Chi cắn chặt răng, trong lòng nghĩ thầm như vậy.


Đột nhiên hai chữ chui vào lỗ tai Tịch Tích Chi, thần thiếp. . . . . .


Khiếp sợ trợn to mắt, Tịch Tích Chi lần này hoàn toàn tỉnh táo. Hai nữ nhân này là phi tử của An Hoằng Hàn?


“Tìm. . . . . . Tìm được người rồi.” Ấp úng nói xong, Tịch Tích Chi như ngồi trên bàn chông, liền muốn đứng lên, thậm chí quên cả cái đuôi của nàng còn đang bị người khác nắm.


Cho nên khi nàng đột nhiên đứng lên, cái đuôi lông lá bị xiết chặt, làm nàng đau đến hít vào một hơi, lại ngã vào lòng An Hoằng Hàn.


Phản ứng của Tịch Tích Chi lấy lòng An Hoằng Hàn. Sợ Tịch Tích Chi thật sự bị thương, liền nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đuôi của nàng, sau đó buông ra.


“Lanh chanh láu táu làm cái gì.” Tùy ý nói bừa một câu, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn về phía nữ nhân quỳ trong đại điện, chậm chạp không nói bình thân, chỉ nói: “Nếu như hai người các ngươi muốn biện hộ xin tha cho bốn tên hỗn đản kia thì chuyện đó không còn gì phải nói, lời trẫm nói ra, từ trước đến giờ sẽ không thu hồi.”


Hoa phi, Ninh phi trong nháy mắt khó chịu, họ còn chưa kịp mở miệng, bệ hạ lại nhét một câu như vậy vào miệng các nàng. Nếu như các nàng còn thay đệ đệ nhà mình cầu cạnh thì liền có vẻ tự làm xấu mặt.


Nhưng cho dù như thế , họ cũng phải đánh cược một lần. Huống hồ, Lưu gia chỉ có một đứa con trai là Lưu Phỉ.


“Bệ hạ, chuyện đêm qua là do Lưu Phỉ không đúng, nhưng bọn họ cũng biết sai lầm rồi, cầu xin bệ hạ tha thứ cho bọn họ một lần.” Hoa phi mở miệng nói, thuận tay kéo kéo tay áo Ninh phi, ý bảo nàng ta cũng thêm chút sức.


Ninh phi có bộ dáng thanh tú, nhưng điều đó không có nghĩa nàng ta là người hiền lành, “Bệ hạ, Phạm Vu Vĩ là đệ đệ ruột với thần thiếp. Mặc dù nó không có tiền đồ, cả ngày lại chơi bời lêu lổng, nhưng cũng là máu mủ tình thân. Muốn trách thì trách thần thiếp làm tỷ tỷ không để ý dạy bảo nó, nếu không nó đã không làm ra chuyện tình hoang đường vừa rồi.”


Hai nữ nhân kẻ xướng người họa, cho dù Tịch Tích Chi không hiểu Lưu Phỉ với Phạm Vu Vĩ trong miệng bọn họ là ai, nhưng nghe giọng điệu này, cũng biết là cầu tình chuyện tối hôm qua!


Ba Yêu Tinh gặp nguy hiểm bị bọn họ phi lễ, chuyện này sao có thể nói như vậy liền tính xong rồi hả? Tính tình Tịch Tích Chi có vẻ thẳng thắn, hơn nữa trong lòng còn tức giận, mở miệng liền nói: “Hành vi vô lễ vốn là lỗi của bọn họ. Thân là mệnh quan triều đình, hiểu luật pháp mà còn phạm luật, tội càng tăng thêm một bậc.”


Hai nữ nhân từ đầu đã nhìn thấy tiểu nữ hài này, nhưng thấy bộ mặt ngu ngơ của nàng, giống như chưa tỉnh ngủ, căn bản không để nàng vào mắt. Lần này đối phương khiêu khích các nàng trước, trong lòng các nàng vốn đã tức giận, nhưng lại không dám phát tiết trước mặt bệ hạ nên chỉ có thể nhịn.


“Bọn họ chỉ do còn trẻ nên làm bậy thôi, làm ra một chút chuyện do xúc động là rất bình thường. Có câu nói biết sai có thể sửa, là chuyện rất tốt. Khẩn cầu bệ hạ cho bọn họ một cơ hội, sau này bọn họ nhất định sẽ không tái phạm.”


Tịch Tích Chi tức giận răng nanh run cầm cập, “Chỉ cần là người, sẽ vì chuyện mình làm sai mà phụ trách. Chẳng lẽ dựa vào dăm ba lời nói của ngươi liền muốn bỏ qua cho bọn họ, cho bọn họ một cơ hội? Ngươi cũng không phải bọn họ, sao có thể biết bọn họ có n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi mệt mỏi với gia đình chồng

“Bố cứ đi công tác là mẹ rên ư ử cả đêm”

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Tử vi ngày 16/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

Truyện Em Muốn Ngủ Với Anh Online