Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Dưỡng thú thành phi (xem 5269)

Dưỡng thú thành phi

ăn bông, trốn ở trong chăn bông không chịu ló mặt.



Nhớ tới lần trước con chồn nhỏ không có dấu hiệu gì đã ngủ mê man, một suy nghĩ lóe lên trong đầu An Hoằng Hàn rồi biến mất.


Thì ra là vậy sao?


Nhẹ nhàng nâng lên quả cầu mập mạp trắng muốt, An Hoằng Hàn đưa tay vuốt ve thuận lông cho nó, trong đầu lại rõ ràng in hình ảnh dáng vẻ một tiểu cô nương trần truồng nhỏ nhắn co người lại.


Chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng thú vị.


An Hoằng Hàn cẩn thận đặt con chồn nhỏ lên trên giường, sau đó kéo chăn bông qua đắp cho nó.


Câu nói ‘một tháng’. . . . . . Lời lão nhân họ Từ kia nói quả thật không giả. Chỉ là, lúc này đồng thời dĩ nhiên cho hắn một niềm vui lớn như vậy.


Tiếng con chồn nhỏ hô hấp vững vàng phiêu đãng trong điện. An Hoằng Hàn vuốt vuốt trán của nó, sau đó kéo cửa ra đi ra ngoài.


Đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài đang chói chang.


An Hoằng Hàn mặc một bộ long bào màu vàng kim càng phát ra khí phách siêu nhiên quanh người hắn. Hắn đứng chắp tay, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười nhạt nhòa, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt.


Ngô Kiến Phong lấy cùi chỏ đụng vào Lâm Ân, nháy mắt với ông, “Ông xem bệ hạ. . . . . . Ông nói xem chuyện gì làm tâm tình bệ hạ tốt vậy?”


Lâm Ân vung vẩy phất trần đặt ở chỗ cổ tay, không phát biểu ý kiến về việc đó, “Ta nào biết tâm tư của bệ hạ?”


Chẳng qua— bệ hạ chưa bao giờ để lộ tình cảm rõ ràng như vậy, chỉ có thể nói rằng, nhất định xảy ra một chuyện vui lớn.


Nói chung tâm tình của bệ hạ tốt thì đám nô tài bọn họ sẽ sống dễ chịu hơn chút.


“Truyền lệnh cho Cẩm Tú Sơn Trang để bọn họ chế tạo gấp ba bộ y phục chuyên dùng cho tiểu cô nương tầm bảy tám tuổi mặc.” An Hoằng Hàn nhẹ nhàng phất long bào, sau đó đi đổi một bộ y phục, rồi đi về phía Ngự Thư Phòng xử lý chính sự.


Lần trước phân phó Cẩm Tú Sơn Trang thêu đồ cho con chồn nhỏ làm chăn bông? Vậy lần này, bệ hạ lại vì người nào? Trong hoàng cung cũng không có công chúa tầm bảy tám tuổi, Lâm Ân thật sự không nhìn ra tâm tư của bệ hạ.


Thở dài một hơi, Lâm Ân mở bước chân đi truyền lời.


Giấc ngủ này của con chồn nhỏ trực tiếp ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau. Lúc rời giường, Tịch Tích Chi đưa hai móng vuốt nhỏ ra, vén chăn bông che ở trên người lên, mơ mơ màng màng chui đi ra, ngáp một cái, duỗi lưng một cái.


Ngửi thấy được một mùi vị thơm ngát, Tịch Tích Chi hơi híp mắt lại, theo đường mùi hương chỉ dẫn tiến tới bên bàn.


Chít chít. . . . . . Cố gắng mở mắt ra, Tịch Tích Chi nhìn thấy An Hoằng Hàn đã ngồi, trên bàn bày đầy các món ngon. Nhưng tất cả đồ ăn đều cùng một màu.


Bởi vì cái ghế quá cao, Tịch Tích Chi nhảy không lên được. Cho nên nàng đưa móng vuốt ra kéo kéo ống quần An Hoằng Hàn muốn đối phương ôm nàng ngồi lên. Nhưng An Hoằng Hàn như không có cảm giác được, như cũ ở gắp thức ăn, chỉ lo bản thân ăn một mình.


Con chồn nhỏ nhe răng một hồi, hai chân trước nằm dưới bắp chân An Hoằng Hàn, bò lên thẳng như leo núi. Bởi vì mới vừa rời giường, Tịch Tích Chi còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, mất nhiều sức mới cuối cùng đi lên nằm trên bắp đùi An Hoằng Hàn. Nhưng trải qua một trận giày vò như vậy, Tịch Tích Chi mệt mỏi đến móng vuốt cũng không muốn giơ.


“Tinh thần không tệ.” An Hoằng Hàn vỗ vỗ đầu con chồn nhỏ như khích lệ .


Tịch Tích Chi tiếp tục tốn nghiến răng. . . . . . Tinh này tốt cũng không phải bị hắn bức ra ngoài? Hắn cho rằng mới sáng sớm nàng thích vận động kiểu như leo núi vậy sao?


Thở ‘hù hù’ hổn hển mấy cái, Tịch Tích Chi lại tiếp tục phấn đấu. Theo từ bắp đùi An Hoằng Hàn nhảy đến trên bàn.


Cung nữ thái giám đối với cảnh tượng trước mắt đã sớm coi như không thấy gì. Bệ hạ rất ít cùng ngồ cùng bàn ăn cơm với người khác, nhưng lại có thể chịu được một con chồn tùy ý đi lại ở trên bàn cơm. Nếu chuyện này truyền đi thì sợ rằng không có mấy người sẽ tin tưởng.


Mấy chục món thức ăn được sắp xếp đan xen, Tịch Tích Chi lắc cái mông nhỏ, ngửi mùi thơm thức ăn, vừa đi vừa nghỉ. Cho đến khhi chọn trúng món ăn nàng thích ăn mới có thể dừng bước. Sau đó nàng sẽ chiếm đoạt đĩa thức ăn đó, ăn toàn bộ vào bụng.


Lấp đầy dạ dày như ý nguyện, Tịch Tích Chi thè đầu lưỡi trắng nõn ra liếm sạch sẽ móng vuốt, vẻ mặt mang nét thoả mãn.


An Hoằng Hàn đặt chiếc đũa xuống, đôi mắt lóe lên cảm xúc khác thường, chỉ trong chốc lát đã nghĩ tới tiểu cô nương như bước ra từ trong mộng ngày hôm qua. Hắn càng nhìn bộ dáng con chồn nhỏ càng có thể xem đến chỗ đặc điểm giống nhau.


Hôm qua thời gian ở chung quá ngắn, cũng không biết tiểu cô nương dáng vẻ con người có thể đáng yêu giống như khi con chồn nhỏ mang hình thái động vật không?


An Hoằng Hàn lấy khăn ra lau khô khóe miệng, nói với Lâm Ân: “Đi tìm Lục Công Chúa đến cho trẫm.”


Hắn cũng không phải là một người chịu nhân nhượng kẻ khác, nếu An Nhược Yên có bản lãnh gây chuyện thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.


Đối với hắn, ‘ Công chúa ’ cũng chỉ là một công cụ mà thôi, công cụ không có giá trị, An Hoằng Hàn liền tựu bỏ mặc. Nhưng một khi công cụ không chịu nghe lời thì tiếp tục lưu lại trong tay cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì nữa. . . . . .


Nhớ tới tháng trước nước Cưu đưa tới công văn, hôm nay cuối cùng An Hoằng Hàn cũng có thể cho Quốc Vương Lưu một câu trả lời chắc chắn.


Tịch Tích Chi còn đắm chìm trong những món ngon, nghiền ngẫm miệng ‘chép chép’, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đôi tròng mắt Hoằng Hàn tràn đầy sự lạnh lùng.



Nàng cũng đã từng thấy qua diện mạo Đông Phương Vưu Dục, thái tử điện hạ có sức hấp dẫn trời sinh, là vị phu quân mà tất cả các cô gái trong thiên hạ mơ ước.


Khóe miệng An Hoằng Hàn cười ẩn dấu sự lạnh lùng, trong nháy mắt lại biến mất, “Trẫm không cần ngươi ở bên cạnh, có Vân chồn là đủ.”


Tịch Tích Chi chỉ tính toán yên lặng xem diễn trò, nghe thấy An Hoằng Hàn đột nhiên nói đến tên của nàng, chiếc đầu mơ hồ ngẩng lên. Ai muốn ở cùng hắn cả đời, nếu không phải giấy Khế Ước Bán Thân ở trong tay hắn, nàng đã sớm nghĩ chuồn rồi. . . . . .


Chẳng qua ý nghĩ chuồn đi mới chỉ dám nghĩ mà thôi, đầu óc Tịch Tích Chi nàng vẫn còn giữ được lý trí. Với bộ dạng biến thân chưa ổn định của nàng mà đã đi ra ngoài, chẳng may bị người khác tưởng rằng yêu tinh xuống trần thì cái mạng nhỏ của nàng liền không giữ được.


Hiếm thấy An Hoằng Hàn tự nguyện hiến dâng bờ vai của hắn làm cảng tránh gió cho nàng. Muốn để Tịch Tích Chi nàng buông tha bám vào thân cây to này vẫn có chút khó khăn. Ít nhất trước khi nàng không có năng lực tự bảo vệ mình thì người Tịch Tích Chi dựa vào chỉ có An Hoằng Hàn. Coi như có người cầm gậy đánh đuổi nàng đi, nàng cũng không nỡ bỏ đi.


“Huynh trưởng như cha, hôn nhân là chuyện lớn, dĩ nhiên do hoàng huynh làm chủ.” An Nhược Yên thẹn thùng nâng ngẩng đầu giương mắt, nói: “Xin hỏi hoàng huynh muốn chỉ hôn Yên Nhi với ai?”


Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Truyện Tán Gái Ở Nhà Full

Lọ Lem Đường Phố

Đang ngồi trong nhà chồng tương lai, cô gái thấy mẹ vào hỏi mua đồng nát liền chạy ra làm điều khiến ai nấy bàng hoàng

Cầm 20 triệu sau 6 năm ở nước ngoài về, chồng mừng thấy vợ không nói gì nhưng hôm sau mới choáng nặng