Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Dưỡng thú thành phi (xem 5271)

Dưỡng thú thành phi

bỏ đi.


Ở cùng con chồn nhỏ lâu ngày, hai người cung nữ ít nhiều có thể đoán được ý của con chồn nhỏ. Hai người cũng không muốn tranh cãi cùng An Nhược Yên, dù sao đối phương là công chúa còn bọn họ chẳng qua chỉ là tỳ nữ mà thôi.


“Nhớ ký cho Bổn cung, chuyện vừa rồi, nếu nhà các ngươi dám tiết lộ một chữ cho hoàng huynh thì như vậy. . . . . . Đừng nghĩ sinh thời ở đây còn đường sống ra khỏi hoàng cung.” An Nhược Yên lộ ra một mặt ác độc của mình, hung dữ cảnh cáo hai người cung nữ.


Tịch Tích Chi nhe răng trợn mắt, nữ nhân này thật ghê tởm, nàng ta thật sự coi hoàng cung là địa bàn của nàng ta sao.


Trừ bỏ thân ở trong nước thì cũng không có vật gì khác giúp Tịch Tích Chi có thể phản kích. Nhưng nàng cũng không muốn biểu diễn linh lực trước mặt người khác, chủ yếu sợ dẫn tới hiểu lầm. Thân thể nho nhỏ bơi về phía trước, nàng chợt nhìn thấy hòn đá nhỏ phủ kín đáy hồ.


Trong lòng bỗng nghĩ ra một kế, Tịch Tích Chi ôm lấy một đống lớn hòn đá nhỏ, nổi lên trên mặt nước. Nàng nhắm ngay phía An Nhược Yên, toàn bộ ném về hướng nàng ta.


Từ trước đến giờ, Đạn Chỉ Thần Công của con chồn nhỏ đều bách phát bách trúng, An Nhược Yên bị ném chảy máu đầu, chạy bán sống bán chết. Vì hòn đá nhỏ đều vớt lên từ trong nước nên cũng thấm nước. Khi hòn đá nhỏ đập trúng An Nhược Yên thì bộ y phục đẹp đẽ trên người nàng ta lập tức liền trở nên dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.


Nàng hả giận nhất là có một hòn đá nhỏ vừa vặn đập trúng trán An Nhược Yên.


Nhớ tới một cái tát cung nữ phải chịu, Tịch Tích Chi cười khanh khách, coi như huề nhau. Ngươi là công chúa thì sao? Chọc nàng phát bực thì đánh không là gì. Giả dụ An Hoằng Hàn bảo vệ An Nhược Yên, cùng lắm thì Tịch Tích Chi nàng cuốn gói đi khỏi, bỏ lại hoàng cung thôi.


Dù sao phía dưới long sàng giấu một đống lớn tiền tài của cải đủ bảo đảm nửa đời sau của nàng không cần lo ăn mặc.


An Nhược Yên coi trọng nhất chính là gương mặt như hoa như ngọc, sợ mặt mày mình bị hủy, nàng ta kéo mạnh một vị công chúa bên cạnh làm tấm mộc che chắn. Vị công chúa kia tức giận trừng mắt, còn chưa kịp tránh né đã có một vài hòn đá nhỏ đập trúng đầu nàng ta, đau đớn khiến nàng ta phải kêu la thảm thiết.


Thừa dịp lúc này, Tịch Tích Chi nhanh chóng bò lên bờ, nâng móng vuôt quơ quơ đằng trước cung nữ, nhanh chóng mang theo hai cung nữ chạy đi.


Không yên tâm quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy có hai vị công chúa có lương tâm dìu An Vân Y dậy, vì vậy Tịch Tích Chi quay đầu lại tiếp tục chạy như bay rời khỏi.



An Hoằng Hàn không trả lời nó, múc một muỗng nước tiếp tục đổ xuống từ trên đầu con chồn nhỏ.


Có vài giọt nước giội vào mắt, Tịch Tích Chi đung đưa đầu, bộ lông rung lên, bọt nước nhất thời văng khắp nơi, toàn bộ hắt lên y phục An Hoằng Hàn.


Nhìn chằm chằm giọt nước đọng trên long bào, An Hoằng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, lát nữa lại phải đổi một bộ long bào rồi.


Xoa bộ lông con chồn nhỏ cho đến khi không nhìn thấy vết bẩn nào nữa, An Hoằng Hàn mới lần nữa ôm lấy con chồn nhỏ.


Vừa xuống đất, Tịch Tích Chi lập tức lay động bộ lông làm văng nước còn đọng trên thân. Nàng lắc đầu nhiều quá có chút choáng váng, đầu óc hoảng loạn đi về trước vài bước, bịch một tiếng đụng vào bắp chân An Hoằng Hàn. Móng vuốt xoa xoa trán, Tịch Tích Chi nói thầm hai câu, chân sau bước lên mu bàn chân An Hoằng Hàn, sau đó lại nhảy ra cách xa hai bước.


Khóe miệng của tất cả đám cung nữ thái giám giật giật, trong lòng nói thầm, Vân chồn bị choáng váng sao? Chắc là choáng váng rồi? Đến bệ hạ cũng dám đạp.


“Lá gan càng ngày càng lớn rồi, mấy ngày nay trẫm thiếu giáo huấn ngươi nên đến đầu trẫm ngươi cũng dám cưỡi lên?” An Hoằng Hàn nói, nhận lấy khăn mà cung nữ đưa tới, sau đó nâng con chồn nhỏ lên đặt nó ngồi vào lòng.


Chờ sau khi Tịch Tích Chi làm xong một ít động tác mới ý thức được mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì! Sau đó nàng bừng tỉnh hiểu ra, rụt lui đầu một cái. So với bắp chân nhà hắn, lưng bàn chân, cái trán của nàng mới thật sự là bị thương, cho tới giờ vẫn còn có chút cảm giác chóng mặt.


An Hoằng Hàn xòe bàn tay ra, liền vỗ một cái vào mông con chồn nhỏ, “Lần sau nếu còn tái phạm thì trẫm nhất định không tha cho ngươi.”


Khăn đặt xuống đầu con chồn nhỏ, trong nháy mắt che kín toàn bộ con chồn.


An Hoằng Hàn dùng khăn xoa, lau khô bộ lông cho con chồn nhỏ.


“Tất cả các ngươi lui hết ra.” An Hoằng Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về cung nữ thái giám nói.


Tất cả cung nữ thái giám nhận được lệnh, từ từ thối lui khỏi phòng.


Cửa chính điện Bàn Long khép lại, một tay An Hoằng Hàn nâng lên cằm con chồn nhỏ mang theo nét cảnh cáo nói: “Về sau nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục xuất hiện thì phải trốn thật xa, hiểu không?”


Nhớ tới chuyện bắt bướm mà hắn phân phó thị vệ làm, Tịch Tích Chi rất chi là đồng ý gật đầu ——


Một con sói đội lốt cừu.


Con chồn nhỏ nhanh chóng gật đầu, lấy lòng An Hoằng Hàn thành công, “Ngoan, chí ít ngươi chưa đến nỗi bị sắc đẹp làm mê muội mất cả cái đầu suy đầu.”


Tịch Tích Chi kêu ‘chít chít’ mắng lớn, ngươi mới bị mê muội. Tuy nàng rất ‘ trong sáng’, mặc dù hai chữ trong sáng phải để trong dấu ngoặc kép!


Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Đông Phương Vưu Dục, Tịch Tích Chi âm thầm gật đầu, đích thực rất đẹp trai! Đang muốn mê mẩn, đột nhiên, trong đầu gương mặt đó từ từ biến hình, hóa thành gương mặt núi băng vạn năm không đổi của An Hoằng Hàn.


Tịch Tích Chi bị dọa sợ rùng mình một cái, vội vàng dùng móng vuốt vỗ thân mình.


Rõ là sợ gì chứ, có nghĩ gì đó thôi mà.


Chột dạ giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, thật ra thì. . . . . . vẻ ngoài An Hoằng Hàn không thua kém với Đông Phương Vưu Dục. Chỉ do An Hoằng Hàn rất ít nở nụ cười khiến người ta có cảm giác lạnh lùng nên có rất ít người dám ở trước mặt khen hắn tuấn tú.


Nàng chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn có bằng hữu, một người mà ngày ngày sống ở trong hoàng cung, không cảm thấy cô đơn sao?


Hai con mắt Tịch Tích Chi mở to lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, càng nhìn càng thấy tuấn tú. Một dòng máu nóng xông lên não, nếu Tịch Tích Chi còn có gương mặt của con người thì nhất định có thể nhìn ra nàng đang ngượng đỏ cả mặt.


Hơn nữa, hai tay An Hoằng Hàn liên tục chà xát bộ lông của Tịch Tích Chi nàng khiến thân thể nàng không thể an phận cứ xoay qua xoay lại. Từ khi ý nghĩ đó chợt xuất hiện, đến giờ vẫn không thể ngừng lại được, lúc này Tịch Tích Chi chỉ hận không thể đập đầu chết.


Trước kia nhìn thấy soái ca, không phải nàng đều hận không thể đến gần sàm sỡ hay sao? Thế nào hôm nay đổi thành đại soái ca là An Hoằng Hàn thì ngược lại nàng muốn cách xa rồi!


Càng nghĩ càng không thích hợp, Tịch Tích Chi né tránh bàn tay An Hoằng Hàn, nhảy vững vàng rơi xuống đất, con chồn nhỏ như một làn khói chạy về phía long sàng. Nàng leo lên đầu long sàng, vô cùng thuần thục chui vào ch

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

Hành trình cưa đổ nữ game thủ

Nước Mắt Của Người Vợ Có Cuộc Hôn Nhân Vẻn Vẹn… 1 Ngày

Truyện Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi Full

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)