Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Dưỡng thú thành phi (xem 5199)

Dưỡng thú thành phi

liên quan đến mặt mũi hoàng gia, bọn thái y hầu người nhiều năm trong hoàng cung, ít nhiều có chút suy nghĩ. Trước khi An Hoằng Hàn chưa đến, bọn họ một mực chờ đợi quyết định bệ hạ.


“Hoàng huynh, mặc dù Thái hậu nương nương không phải mẫu phi ruột thịt của Yên Nhi, nhưng Yên Nhi cũng muốn đi vào nhìn một chút.” Để tranh biểu hiện tốt trước mặt An Hoằng Hàn, An Nhược Yên khóc lóc rối rít kéo cánh tay hắn, hai hàng nước mắt trong suốt nằm ở trên gò má nàng, không giảm đi bộ dáng thùy mị của nàng, ngược lại còn làm người ta vừa thấy đã có cảm giác thương tiếc. Ánh mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, cánh tay không dấu vết rút về, “Ngươi đã muốn đi vào xem như vậy thì vào đi thôi. Bất quá buổi tối mơ thấy ác mộng cũng đừng tìm trẫm khóc lóc kể lể.”


An Nhược Yên nhớ tới lời đồn đại trong hoàng cung, lòng chợt thấp thỏm, chẳng lẽ lời đồn là thật? Mấy ngày gần đây có tin đồn da dẻ Thái hậu thối rữa. Ngoại trừ mấy thái y ra thì không người nào dám đến gần Thái hậu. Trong lòng An Nhược Yên có phần lùi bước, nhưng vừa nghĩ tới Thái hậu chính là mẫu hậu ruột thịt của hoàng huynh . Nếu nàng biểu hiện bài xích, chỉ sợ về sau hoàng huynh sẽ xa lánh nàng.


Vì tăng thêm can đảm cho mình, An Nhược Yên nói: “Yên Nhi không sợ.” Một âm thanh yếu ớt tự ti truyền đến, mười một mười hai tuổi An Vân Y cũng mở miệng hỏi: “Muội cũng có thể đi được không?”


Nàng nhát gan nhìn về phía An Hoằng Hàn, ánh mắt né tránh nghiêng đầu nhìn xuống sàn.


Tại sao lần này nhìn thấy cô gái nhỏ, Tịch Tích Chi cảm giác nàng đã thay đổi một chút? Ít nhất nàng không hề núp mình ở góc nữa, dám nói yêu cầu với người khác, hơn nữa đối phương còn là An Hoằng Hàn giết người không chớp mắt. Kiểu thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu? An Hoằng Hàn chậm rãi chuyển ánh mắt qua, xem xét kỹ cô gái nhỏ mấy lần giống như quan sát vật phẩm, không biết tính toán cái gì, con ngươi lóe lên nhanh chóng,


“Hai người các ngươi đều cùng trẫm đi vào.” Ở lúc sắp đi vào đại điện, đột nhiên thái y đưa tới mấy tấm khăn, “Bệ hạ, thi thể đã phát ra mùi hôi thối, lúc đi vào xin dùng khăn che miệng mũi.” An Nhược Yên nhận lấy khăn cái kia trong nháy mắt, cả người chấn động, ngây ngẩn hồi lâu, dưới sự nhắc của thái y mới bịt miệng mũi lại đuổi theo bước chân mọi người.


Tịch Tích Chi chính là con chồn nhỏ, cho nên rất tiếc không được chia cho chiếc khăn nào. Lỗ mũi nháy bén, nàng là người đầu tiên trong nháy mắt đã ngửi thấy mùi thối rữa. Trong dạ dày cồn cào, móng vuốt nhanh chóng nắm vào vạt áo An Hoằng Hàn, che lại cái mũi của mình. Theo ý của người nào đó, khứu giác quá tốt không phải một chuyện tốt.



Đại thần và hoàng thân quốc thích lần lượt tiến vào hoàng cung, liếc nhìn thấy có rất nhiều dân chúng bình thường cũng đến đông đủ.


Tư Đồ Phi Du vừa vào tới không lâu, vội vã nói: “Bệ hạ, ngài là trụ cột nước Phong Trạch, ngàn lần nén bi thương, chớ để đau lòng quá mức.”


Tịch Tích Chi suýt nữa bị sặc nước miếng, thử hỏi con mắt nào của ông ta nhìn thấy An Hoằng Hàn đau lòng? Từ đầu đến cuối gương mặt đó không chút biểu cảm, nếu không phải đã từng thấy hắn cười lạnh thì Tịch Tích Chi còn cho rằng mặt hắn tê liệt.


An Hoằng Hàn nhàn nhạt ừ một tiếng, phân phó Lưu Phó Thanh, nói: “Tang sự Thái hậu liền giao cho Hữu Tướng Lưu làm. Nhớ làm sao trang nghiêm đừng để mất mặt hoàng gia.”


Tư Đồ Phi Du ngậm bồ hòn làm ngọt(2), nghĩ tới hai ngày nữa phải chạy tới Phong Châu chống lũ lụt mà Lưu Phó Thanh lại lo tang sự Thái hậu, phỏng chừng sẽ vơ được không ít lợi lộc ở nơi này.


(2)Ngậm bồ hòn làm ngọt: phải nhẫn nhục chịu cay đắng, có khổ mà không dám nói ra, bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.


Thái giám nhìn thấy sắc mặt An Nhược Yên không tốt lắm, vội vàng sai người đỡ qua một bên ngồi xuống, mở miệng liền hỏi công chúa thế nào.


An Nhược Yên đang muốn trả lời, không ngờ đột nhiên An Hoằng Hàn nhìn về phía nàng. Cả người rùng mình một cái, nhớ tới lời hoàng huynh đã nói trong điện, nàng lập tức ngậm miệng không nói, chỉ nói một câu ‘ không có việc gì ’.


“Ban lệnh ra đi, Thái hậu hoăng thệ, toàn bộ nước Phong Trạch ăn chay ba ngày, không giết mồ súc vât để bày tỏ thương tiếc đối với Thái hậu.” An Hoằng Hàn nói theo tục lệ, âm thanh vững vàng và thâm trầm truyền rõ ràng vào lỗ tai mọi người.


“Dạ, bệ hạ.” Lâm Ân nhận mệnh, lập tức tìm người ban phát lên Hoàng bảng(3).


(3)Hoàng bảng: nơi dán thông báo vua truyền ra báo cho dân chúng. Như tổ chức thi cử, tang lễ …


Quần thần chen chúc trong đại điện cung Phượng Tường, mỗi người đều làm bộ làm tịch(4) giống như cha mẹ chết.


(4)làm bộ làm tịch: nghĩa như kiểu giả vờ, dối trá


Đầu nhỏ của Tịch Tích Chi đặt tại trên đùi An Hoằng Hàn, bốn chân duỗi ra, con ngươi tròn vo đảo xung quanh từ đông sang tây. Buồn chán ngáp một cái, cho đến khi mặt trời lặn phía tây, thị vệ đưa thi thể Thái hậu đặt vào quan tài, An Hoằng Hàn mới phân phát quần thần, chỉ phân phó một nhóm người ở lại cung Phượng Tường coi chừng quan tài Thái hậu.


Thái hậu hoăng thệ, phải trải qua nhiều trình tự mới có thể chôn cất.


Trong mấy ngày sau đó, An Hoằng Hàn đều bận rộn công việc mỗi ngày.


Thừa dịp An Hoằng Hàn không ôm nó mang theo bên cạnh hàng ngày, Tịch Tích Chi chớp lấy thời cơ đi tu luyện. Lần trước Độ Kiếp thất bại, cho nàng một bài học kinh nghiệm nên lần này tu luyện, nàng không dám lơ là chút nào. Bước đầu tu tiên chính là Ngưng Khí, dựa vào việc hấp thụ linh khí trời đất hóa thành sở hữu của mình.


Nói theo một ý nghĩa nào đó, động vật càng có thiên phú tu tiên hơn con người. Bởi vì bọn chúng không có suy nghĩ phức tạp, chỉ cần tập trung tinh thần thì thành công không khó. Nhưng vẫn có yêu tinh vội vàng muốn nhanh nên thường đi về hướng Bàng Môn Tà Đạo(4).


(4)Bàng Môn Tà Đạo: Bàng là bên cạnh, Môn là cửa, Tà là trái lẽ, Đạo: tôn giáo => cụm từ là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết, phương pháp tu hành dẫn dắt con người vào con đường sai quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả hơn đường chính thống.


Mắt thấy sắc trời dần tối, Tịch Tích Chi dùng luồng linh khí khơi thông cơ thể lần cuối, chui ra từ phía sau lá cây chuối. Mặt trời tròn trịa buổi chiều như quả trứng ngỗng màu vàng, ánh nắng chiều tà chiếu lên người con chồn nhỏ làm nàng như được rắc thêm một lớp màu vàng óng ánh.


“Trẫm biết ngay ngươi trốn ở chỗ này.”


An Hoằng Hàn chậm rãi bước chân đến gần, Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn. Ánh nắng chiều sau lưng như làm phông nền tăng thêm sự chói lọi cho người đàn ông này. Khuôn mặt anh tuấn cương nghị, khí phách lộ ra ngoài.



Không thể không khâm phục người đã thiết kế ra hoàng cung, mỗi một con đường đều thông qua một nơi khác nhau, rất nhiều hành lang giao nhau lại tạo thành các lối đi tắt khác nhau.


Tịch Tích Chi nhảy lên trên bàn đồ,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full

Những gã chồng thú tính…

“Con xin mẹ đừng miệt thị vợ con nữa, cô ấy là người đã nuôi cả gia đình mình đấy!”

Thế giới này điên rồi

Giả vờ thôi mà sao lại thành thật