“Rất hiểu chuyện.” Giống như kiểu khích lệ, mỗi khi con chồn nhỏ đẩy tới một món ăn, An Hoằng Hàn liền đưa đũa bạc ra gắp một miếng bỏ vào trong miệng nhai.
Bóng dang nhỏ bé của Tịch Tích Chi bận rộn không ngừng, chạy tán loạn trên bàn ăn. Một miếng cơm chưa được ăn, ngược lại làm bản thân mệt mỏi gục xuống bàn. Ngồi một chỗ thở ‘ồ ồ’, không còn hơi sức nhìn cái bát chất đầy đồ ăn ở trước mặt An Hoằng Hàn.
Khóe miệng An Hoằng Hàn nở nụ cười, nâng cái ly đặt đến khóe miệng con chồn nhỏ, “Xem ngươi ân cần thế, chuyện trẫm bị thương liền không tính toán với ngươi nữa. Uống ngụm nước, thở bình tĩnh.”
Bị ám ảnh bởi vụ uống rượu lần trước nên khi nhìn thấy cái ly, Tịch Tích Chi vẫn cảm giác bên trong đựng là rượu.
Lại gần cái ly, cẩn thận ngửi, không có mùi rượu . . . . . .
Yên tâm lên to gan lè lưỡi, từ từ liếm láp. Nước mát đi qua cổ họng, mang đến cảm giác mát, Tịch Tích Chi tức khắc liền cảm thấy thoải mái. Thể lực tiêu hao quá lớn, bụng vừa hay phát ra âm thanh ‘cô lỗ’, càng vang vọng bên trong đại điện yên tĩnh.
An Hoằng Hàn không hề nể mặt cười ra thành tiếng, gawos một miếng cá kho tàu đưa đến trước mặt nàng, “Mau ăn nhanh.”
Tịch Tích Chi không chút khách khí, dùng chân ôm lấy thân cá, bắt đầu gặm. Bởi vì cá có xương nên nàng gặm rất cẩn thận, sau khi lấy ra một cái xương mới bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn được thỏa thích mới dừng lại, móng vuốt Tịch Tích Chi lại dính đầy dầu mỡ. Cung nữ dùng khắn nhúng vào nước ấm rồi lau sạch sẽ cho nàng. Nhanh chóng biến hóa khôi phục lại thành con chồn nhỏ dễ thương người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Thoải mái ‘ợ’ lên no nê, Tịch Tích Chi chép chép mồm, trong miệng vẫn còn có hương vị của thịt cá kho tàu.
Ánh mắt chợt hướng tới long sàng(2) vừa lớn vừa rộng, gối đầu chăn bông mềm mại, thu hút Tịch Tích Chi chậm rãi đi tới gần. An Hoằng Hàn đắp chăn nằm ngang ở trên giường, mí mắt đóng lại. Có lẽ bởi vì không nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia nên khuôn mặt hắn nhìn nhu hòa đi không ít.
(2)Long sàng: giường rồng, chuyên dành cho vua chúa.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, Tịch Tích Chi ngẩn người, mới lấy lại tinh thần liền tìm kiếm chỗ có thể leo lên long sàng. Kích cỡ thân thể của nàng chỉ tương đương bàn tay, chiếm không được diện tích lớn.
Chỉ cần sáng mai rời giường trước khi An Hoằng Hàn ngủ dậy thì thần không biết quỷ không hay, ai cũng không thấy.
Vịn vào cái cột ở góc giường, bốn chân Tịch Tích Chi đều dùng để bò lên trên, không lâu sau đã thuận lợi leo lên long sàng. So với cái ổ nhỏ dùng Noãn Ngọc(3) làm thành, long sàng mềm mại hơn gấp hai, chỉ cần nằm trên đó người đã lõm xuống.
(3) Noãn Ngọc: loại ngọc giữ ấm, dùng để sưởi ấm cơ thể.
Thoải mái cọ xát cái chăn, Tịch Tích Chi nằm ở bên trên không muốn đứng dậy nữa.
Lo lắng An Hoằng Hàn phát hiện sự tồn tại của nó, Tịch Tích Chi tự giác lùi vào một góc long sàng. Kéo một góc chăn lên đắp vào cái bụng chổng vó lên trời của mình, an tâm ngủ. Tại sao cách An Hoằng Hàn một khoảng xa như vậy? Đơn giản bởi vì con chồn nhỏ nào đó hết sức nhát gan sợ An Hoằng Hàn xoay người một cái đè nó thành bánh thịt.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng cũng không thể loại trừ.
Chẳng lâu sau khi Tịch Tích Chi đã ngủ, trong bóng tối, đôi mắt An Hoằng Hàn đang đóng chặt dần dần mở ra. Miệng nhếch lên một đường cong mờ, động tác cẩn thận ôm lấy con chồn nhỏ, sau đó đặt ở bên cạnh mình.
Một người một chồn cùng gối chung một cái gối đầu dựa vào rất gần, chỉ cách nhau mấy cm. Có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở lẫn nhau.
Lúc con chồn nhỏ hắt xì, hắn vẫn tỉnh. Thần kinh của hắn rất nhạy cảm, gió thổi cỏ lay ở bên ngoài cũng bị hắn để ý. Có lẽ đã giết nhiều người nên thần hồn nát thần tính, thời khắc đều lo lắng có người trả thù.
Trong đêm đen, không biết đối mặt quá bao nhiêu lần bị hành thích. Chỉ có động cơ con chồn nhỏ đến gần tấm long sàng này mới đơn thuần như vậy.
Ngày hôm sau, Lâm Ân mang theo một đám cung nữ thái giám vào Điện Bàn Long phục vụ bệ hạ rời giường, nhìn thấy một cảnh tượng.
Thân thể tròn vo của con chồn nhỏ dán chặt vào khuôn mặt bệ hạ, ngủ rất sâu.
“Bệ hạ. . . . . .” Lâm Ân nhỏ giọng gọi một câu.
Cặp mắt phủ kín sự lạnh lẽo như thường ngày chậm rãi mở ra. Đôi mắt hết sức thanh minh không giống như vừa mới ngủ dậy.
Vén chăn bông lên, An Hoằng Hàn cẩn thận dời ra ngoài, “Nói nhỏ thôi.”
Cung nữ thái giám gật mạnh đầu. . . . . . Không dám phát ra chút âm thanh nào.
Mọi ngày giờ này, Tịch Tích Chi đã sớm đi tu luyện, nhưng chiếc giường quá mềm mại, thoải mái làm nó lại ngủ nướng một trận. Mãi đến lúc An Hoằng Hàn lâm triều về, mí mắt nàng mới mơ mơ màng màng mở ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú cười như không cười của An Hoằng Hàn.
“Thừa dịp trẫm ngủ say, leo lên giường trẫm, lá gan cũng không nhỏ.”
Tịch Tích Chi nhanh chóng ngồi ngay ngắn, vội vàng lắc đầu, ai cũng biết lá gan nó rất nhỏ. Nhìn coi vị trí nó nằm, tại sao khi tỉnh dậy, nàng ngủ giữa trung tâm giường? Chẳng lẽ trong giấc mơ, nó lăn lộn liền đến đây?
Sợ hãi cuộn tròn thành một cục, đầu nhỏ từ từ hạ thấp xuống. Bị chủ nhân bắt quả tang , không phải lúng túng bình thường. . . . . .
Hai bên trầm mặc hồi lâu, An Hoằng Hàn đánh vỡ sự yên tĩnh, hỏi “Thích giường hay ổ nhỏ hơn?”
Ánh mắt chớp chớp khó hiểu, Tịch Tích Chi không rõ nguyên do nhìn về phía hắn, vấn đề này còn cần hỏi sao? Giường vừa lớn vừa thoải mái, không có đạo lý gì nó không chọn nó. Nhưng cái ổ nhỏ đó lại vô cùng đáng giá, Tịch Tích Chi cũng đồng thời không nỡ bỏ.
Lâm Ân hắng giọng hô to một tiếng, trong đại điện tiếng khóc dần dần nhỏ đi. Rất nhiều đại thần và công chúa đã tập trung đông đủ, nước mắt tràn trụa khóc thành hai hàng lệ. Lục Công Chúa đi tới trước mặt đoàn người, xoa nước mắt ở khóe mắt, “Hoàng huynh, Thái hậu người. . . . . .” Muốn nói lại thôi, hóa thành từng tiếng nức nở, “Hoàng huynh nén bi thương.” Tịch Tích Chi rướn cổ lên nhìn vào, trong cung Phượng Tường bao phủ một vẻ buồn rầu. Trên mặt mỗi người đều rưng rưng nước mắt. . . . . .
Nhưng nước mắt chảy có xuất phát từ thât lòng hay không, Tịch Tích Chi lại không biết. “Thái hậu đi sao?” An Hoằng Hàn trầm giọng hỏi, vẻ mặt như cũ không có bất kỳ biểu cảm, tựa như chuyện này không quan trọng với hắn. Một lão thái y cúi đầu tiến lên, “Thứ cho vi thần bất lực, không tìm ra được bệnh của Thái hậu, nhìn tính mạng Thái hậu ra đi lại bó tay hết cách. Thái hậu vừa mới đi về cõi tiên, bệ hạ có đi vào nhìn một chút hay không?”
Bởi vì trước khi chết chân dung Thái hậu vô cùng kinh người, bọn họ không dám tự mình đem thi thể triển hiện cho mọi người nhìn. Chuyện này