Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh (xem 1357)

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

o lại chẳng cảm thấy gì. Quay lại nhìn thì thấy thằng đầu đàn đang nằm bất động dưới đất. Người đang đứng nhìn hắn bằng đôi mắt giận dữ chính là Raindy.
May mà Raindy đến kịp! Từ phía sau, cô tặng cho hắn một cú đá xoáy cực mạnh vào cổ. Hắn bất tỉnh ngay lập tức.
- Cút ngay trước khi tao giết tụi mày – Raindy nghiến răng. Giọng nói lạnh buốt sống lưng cùng đôi mắt của quỷ hút màu làm đám lâu la kia sợ hãi vội vã bỏ chạy, không quên vác theo thằng đại ca của tụi nó.
Ji Hoo ôm ghì lấy Anna như để chấn an cô. Cứ nghĩ Anna sẽ khóc thút thít trên vai mình nhưng phản ứng của Anna thật sự làm Ji Hoo ngỡ ngàng. Nói đúng hơn là giật mình.
- Aaaaaaa! Tránh xa tôi ra! – Cô đấy Ji Hoo ra, hai tay ôm đầu. Đôi mắt hoang dại đầy sợ hãi.
Raindy và Mita lao đến ôm lấy Anna.
Cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc của hai người bạn thân. Anna có phần bình tĩnh hơn.
- Rain à… tớ… tớ – Anna nấc lên rồi ngất đi trong vòng tay hai người bạn mình.
Chương 21
Raindy đang ở trên phòng canh chừng cho Anna ngủ. Mita và Ji Hoo đang ngồi dưới phòng khách.
Bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người. Từ lúc đưa Anna về đến giờ, Ji Hoo không nói tiếng nào. Gương mặt đáng yêu như trẻ con đang biểu hiện sự lo lắng tột cùng.
Cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay tì lên đầu gối. Mắt nhìn chăm chăm xuống nền nhà.
- Chắc cậu lo cho Anna lắm – Mita quyết định phá tan bầu không khí im lặng đáng sợ này.
- Tớ… tớ không thể bảo vệ cho cậu ấy – Giọng nói của Ji Hoo run run như sắp khóc.
- Không phải như vậy đâu! – Mita an ủi.
- Cậu đừng an ủi tớ. Khi đó tớ thật sự rất sợ. Nếu lưỡi dao đó trúng vào cậu ấy. Nếu cậu ấy bị gì, tớ sẽ không sống nổi – Ji Hoo vẫn nhìn chăm chăm xuống nên nhà.
- Nhưng chẳng phải cậu đã ở đó sao? Cậu đã không do dự gì mà lấy thân mình che chắn cho Anna. Hành động của cậu còn hơn cả một sự bảo vệ. Cậu đã sẵn sàng hi sinh vì Anna.
- Như vậy thì có ích gì chứ. Anna đã rất sợ hãi. Tớ… tớ đã để cậu ấy phải sợ hãi – Giọng nói Ji Hoo rất trầm. Cậu đang dằn vặt mình.
- Không phải vì chuyện đó. Anna phản ứng như vậy… không phải vì chuyện tối nay – Mita nói mộ
một cách khó nhọc.
- Cậu nói vậy là sao? – Ji Hoo thôi nhìn xuống cái sàn nhà vô tri vô giác. Cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn Mita. Mita bây giờ đang khó xử ra mặt. Không biết có nên kể chuyện của Anna cho Ji Hoo nghe không. Cô sợ nếu Ji Hoo biết được sự thật sẽ không chấp nhận Anna. Nhưng nếu không nói ra, cô sợ một ngày nào đó Ji Hoo biết được sẽ nghĩ cô và Raindy đang lợi dụng cậu.
- Chuyện xảy ra năm ngoái. Khi chúng tôi còn ở Mỹ – Sau một hồi im lặng, Mita quyết định sẽ nói cho Ji Hoo biết.
- Anna là một cô gái rất có sức hấp dẫn nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Trong số đó, có một người mà Anna rất có thiện cảm. Cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ của trường nên có rất nhiều cô gái đeo bám. Trong số những người thích cậu ta có một nữ sinh tên là Jessica.
- Vì ghen tức nên cô ta đã thuê người bắt cóc Anna – Sống mũi Mita cay xè. Đôi mắt nóng ran.
- Khi chúng tôi tìm được Anna trong một nhà kho bỏ hoang. Trên người cậu ấy không còn một mảnh vải che thân… lũ… khốn đó đã… làm hại cậu ấy… – Giọng Mita lạc đi.
- Chúng tôi đưa cậu ấy vào bệnh viện… và suốt một tuần… cậu ấy gần như mất hết nhận thức. Cậu ấy cứ ngồi trên giường… đôi mắt hoang dại… sợ hãi… miệng lẩm bẩm những lời van xin…
Mita im lặng một lúc để giọng nói trở lại bình thường.
- Rồi một ngày, khi chúng tôi đến, cậu ấy đang vui vẻ ngồi bên cửa sổ của phòng bệnh. Nhìn thấy tôi và Rain, Anna mừng rỡ như một đứa trẻ được mẹ cho quà.
- Hai cậu đến rồi à? Tớ tưởng hai cậu bỏ tớ ở đây luôn rồi chứ. Nào, bây giờ nói tớ nghe! Sao tớ lại ở trong bệnh viện thế này? Tớ chẳng nhớ sao mình lại ở đây nữa.
- Có lẽ để tự bảo vệ bản thân mà thần kinh Anna loại trừ cái kí ức khủng khiếp ấy ra khỏi trí nhớ cậu ấy. Nhưng thỉnh thoảng khi ngủ, cậu ấy vẫn nằm mơ thấy cơn ác mộng đó. Dù sao nó vẫn là nỗi ám ảnh trong cậu ấy.
- Aaaaaaaaa!!!! – Tiếng hét của Anna làm Ji Hoo giật mình. Còn Mita thì đã quá quen với chuyện này.
Ji Hoo đứng bật dậy toan chạy lên phòng Anna thì bị Mita ngăn lại.
- Cậu đừng lên! Đã có Rain rồi. Bây giờ cậu lên chỉ càng làm mọi chuyện tệ hơn. Tôi và Rain quyết định quay về Hàn Quốc với hi vọng Anna sẽ khá hơn nhưng xem ra mọi chuyện không khả quan cho lắm.
- Bây giờ thì cậu biết toàn bộ câu chuyện rồi đấy. Nếu cậu không thể chấp nhận Anna, tôi cũng có thể hiểu được điều đó – Mita nói một cách chân thành.
- Lũ chó đó đang ở đâu? – Ji Hoo nói bằng giọng giận dữ.
- Sau chuyện đó bọn chúng đã bỏ trốn, không tìm ra tung tích gì của bọn chúng – Mita nói, giọng nói căm phẫn.
Trong một con hẻm tối vang tên những tiếng động chói tai.
- Chát! Chát!…..
Chương 22
Những tiếng bạt tai vang lên liên tục. Một người đang mạnh tay tát đám du côn ban nãy chặn đường Ji Hoo và Anna.
- Thằng Sói đâu? – Người đó hỏi, giọng nói độc ác và có sức tàn phá lòng người đến đáng sợ. (Sói chính là thằng đầu đàn ban nãy)
- Dạ… anh Sói bị gãy cổ… đang nằm trong bệnh viện… – Thằng đứng gần người đó nhất lắp bắp thưa.
- Lũ ăn hại! – Người đó đạp thẳng vào bụng thằng vừa thưa chuyện mà không chút thương xót.
- Bắt một đứa con gái mà cũng bắt không được – Người đó đến gần thằng vừa bị đạp. Hằn đang lồm cồm bò dạy thì bị nắm tóc giật ngược ra đằng sau.
- Aaaa!!!!!!! – Tiếng gào đau đớn rợn người vang lên. Một con mắt của thằng đó bị người bí ẩn kia dùng ngón tay trỏ đang đeo chiếc móng bạch kim chọc vào. Nó nằm ôm mắt đau đớn.
- Chúng mày nhìn cho rõ. Thất bại một lần nữa thì chúng mày cũng sẽ như thế này.
Đám du côn vai u thịt bắt, nhìn hung tợn là thế mà bây giờ đứng run sợ. Mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm người.
Chương 23
Raindy mệt mỏi đi ra từ phòng Anna. Đêm qua cô đã thức trắng để canh cho Anna ngủ. Đêm qua Anna gặp ác mộng liên tục. Những tiếng hét vài tiếng lại bay ra từ cổ họng Anna. Bây giờ đã là 8h sáng. Raindy có thể yên tâm được rồi. Cô nhẹ nhàng đóng của phòng Anna lại và về phòng mình. May sao hôm nay là chủ nhật. Cô có thời gian chợp mắt một chút trước khi cô đi gặp “mẹ Un Song”
Thả mình xuống chiếc giường êm ái. Đôi mắt cô khép lại lim dim.
Tiếng gõ cửa phòng Raindy làm cô giật mình tỉnh dậy.
Anna bước vô. Mặc trên người chiếc váy ngủ màu trắng (tối qua Raindy thay đồ cho Anna), tay ôm con ếch bông. Nhìn cô bây giờ ngố toàn tập nhưng lại rất tinh khôi. Trông như một bông bồ công anh đang phiêu diêu trong gió.
Raindy vẫn nằm trên giường. Cô nhìn Anna thật hiền. Anna lững thững bước đến ngồi xuống giường. Raindy vẫn nhìn Anna, đôi mắt ấm áp như nói “Ừ nói đi! Tớ sẽ lắng nghe”
- Rain à. Hôm qua, hình như tớ đã làm điều không phải với Ji Hoo phải không? Ji Hoo đã dùng thân mình bảo vệ tớ vậy mà tớ lại đối xử với cậu ấy như vậy.
- Vì cậu hoảng sợ quá thôi mà – Anna an ủi.
- Tớ thật không hiểu sao mình lại có phản ứng như vậy.
- Vì cậu quá sợ hãi thôi mà.
- Ji Hoo sẽ không buồn tớ chứ.
- Ngốc quá! Sao Ji Hoo lại buồn cậu được. Hôm qua cậu ấy đã bế cậu lên phòng đó.
- Thật à? Vậy mà tớ cứ lo – Khuôn mặt dài thượt của Anna sáng bừng lên. Cô đã lấy lại cái vẻ vui tươi như

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tiền Có Thể Mua Rất Nhiều Thứ, Nhưng Không Mua Được… Quá Khứ

Nhân tình trêu tức: “Chị làm thế nào chứ anh nhà ngày nào cũng đến đây đòi 5 nháy tôi mệt lắm” rồi cố tình rên thật to nhưng 30 phút sau đã phải hối hận tột cùng

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được, chứ giấu sao nổi anh” (P1)

Truyện Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi EduNguyen Voz Full

“Có chết đói con cũng không để vợ phải ở cùng mẹ nữa!”