Cận Trường Sinh nhìn hai mẹ con Tư Tư ngồi ở bên cạnh, hàng lông mày dài nhíu chặt không hề giãn ra.
“Chị quyết định như vậy sao?” Cuối cùng anh vẫn không thể nhịn được nữa, liền lên tiếng hỏi thăm.
Tư Tư gật đầu một cái, lại siết chặt lấy con gái: “Ừ, đã quyết định rồi, bây giờ chị không muốn sống ở trong nước nữa.”
“Vậy… còn Nặc Nặc thì thế nào đây?”
Trường Sinh đưa tay vuốt vuốt mái tóc Nặc Nặc, Nặc Nặc liền ngoan ngoãn nhoẻn cười với anh, đôi mắt cười cong lên thành mảnh trăng khuyết…
Tư Tư lập tức co lại cánh tay: “Nặc Nặc là con gái do chị sinh ra, không có liên quan đến anh ta…”
Cô nói xong, khép mắt buông hàng lông mi xuống, nhìn thật kỹ con gái đang nằm ở trong ngực mình, trong lòng thấy đau đớn như bị đao cắt.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ chết, cho nên mới trao lại con gái cho anh, hiện giờ cô đã không sao rồi, nhưng cô lại không nói với anh một tiếng nào, cứ thế mang con gái đang sống ở bên cạnh anh bỏ đi, nếu như Nặc Nặc hỏi ba của nó, cô sẽ phải nói như thế nào với con gái đây?
Trên người của Nặc Nặc không chỉ mang dòng máu của một mình cô, trên người con gái của cô cũng đang chảy dòng máu của Hà Dĩ Kiệt…
Nhưng mà, cô không có cách nào khác, cô không thể bỏ được Nặc Nặc, nhưng cũng không chấp nhận việc ở lại nơi này, cô cũng không muốn lại nhìn thấy anh nữa.
“Liên hệ máu mủ, không phải chỉ một câu nói là có thể chặt đứt được.”
Giọng nói của Trường Sinh sâu kín lành lạnh, những lời này đã thấm sâu trong người anh. Anh cũng đã từng hận ba của anh, nhưng đến bây giờ, cho dù anh vẫn còn chưa muốn tha thứ cho ba, nhưng anh vẫn chấp nhận ông.
Tư Tư khẽ cắn chặt vào môi dưới, sắc mặt của cô đã có chút tái nhợt, môi cũng đã tái nhợt đi. Nặc Nặc ngửa mặt lên nhìn mẹ của mình, bàn tay nhỏ bé mập mạp ôm lấy cô vẻ thân thiết: “Mẹ, chúng ta sẽ không ở cùng với ba nữa sao?”
Tư Tư không sao chịu đựng nổi câu hỏi của con gái được phát ra bằng giọng nói non nớt như vậy, cô ôm con gái khẽ dỗ dành: “Chúng ta len lén trốn đi trước, khiến ba gấp gáp, sau đó chúng ta sẽ trốn khiến ba không tìm được hai mẹ con, có được hay không?”
Cô đã nói tránh đi về sự thật tàn khốc của cuộc chạy trốn này, nói về cuộc chạy trốn như là đang chơi trò chơi của trẻ con.
Nặc Nặc mặt mày hớn hở, vỗ tay kêu lên: “Hay quá hay quá, chúng ta khiến ba phải gấp gáp, khiến ba không tìm được chúng ta!”
Tư Tư cúi đầu nhìn con gái đầy yêu thương, cười dịu dàng: “Nặc Nặc thật biết nghe lời, mẹ rất yêu con.”
“Con cũng vậy, con rất yêu mẹ.” Nặc Nặc bổ nhào vào trong ngực của cô làm nũng, một lát sau, đột nhiên cô bé lại ngẩng đầu lên, chớp chớp hàng lông mi thật dài: “Mẹ, thấy như con đang nằm mơ.”
“Hả?” Tư Tư không sao nhịn được, bật lên cười.
Nặc Nặc nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mẹ, chỉ có khi nằm mơ con mới thấy mẹ.”
Tư Tư nhìn con gái, nước mắtcủa cô chợt liền rơi xuống, “Nặc Nặc, con không hề nằm mơ, mẹ đã thực sự trở lại với con rồi.”
“Mẹ tại sao mẹ lại bỏ con và ba ở lại vậy?” Mắt Nặc Nặc ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn quắt lại như giận dỗi.
Tư Tư ngơ ngẩn, cô không biết phải giải thích với Nặc Nặc như thế nào để cho con gái hiểu được. Chẳng lẽ cô lại trả lời cho con gái mình, một đứa bé nhỏ xíu như thế này biết rằng, mẹ của nó đã phải sống một cuộc sống giống như ở trong địa ngục hay sao?
Chương 178: Một Nhà Ba Người
Tư Tư ngơ ngẩn, cô không biết phải giải thích với Nặc Nặc như thế nào để cho con gái hiểu được. Chẳng lẽ cô lại trả lời cho con gái mình, một đứa bé nhỏ xíu như thế này biết rằng, mẹ của nó đã phải sống một cuộc sống giống như ở trong địa ngục hay sao?
Suốt một lúc lâu, Tư Tư vẫn không nói gì, Nặc Nặc vẫn ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt to ẩn chứa sự nghi vấn cùng sợ hãi, “Mẹ…”
Nặc Nặc đưa tay kéo kéo ống tay áo của mẹ, Tư Tư kinh ngạc phục hồi lại tinh thần lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy một đôi con ngươi đen bóng như ngọc của con gái đang chăm chú nhìn mình, ngực cô như co rút lại đau đớn, chợt thấy sự khổ sở dâng lên dày đặc, trong hốc mắt của cô chợt dâng lên cảm giác ẩm ướt, nong nóng, tựa như có nước mắt đang muốn rơi xuống.
“Mẹ gặp phải một chút việc, cho nên phải trở về muộn một chút, bây giờ mẹ đã giải quyết được mọi chuyện xong xuôi rồi, cho nên mẹ liền vội vàng trở lại bên cạnh Nặc Nặc ngay, Nặc Nặc sẽ không trách mẹ đã đến tìm con muộn chứ, có phải không?”
Cô đưa tay lên khẽ vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm xúc mềm mại, giống như những sợi lông tơ nhẹ nhàng chạm vào trái tim của cô làm dịu lại nỗi đau đớn… Cô sẽ phải lựa chọn như thế nào cho đúng đây?
Vì con gái, cô nên từ bỏ hạnh phúc cùng sự tự do từng có của mình, chấp nhận ở lại nơi này để cho con gái có được cuộc sống của một gia đình hoàn chỉnh, hay là, cô nên vì chính bản thân mình, bỏ qua hạnh phúc của con gái đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc cứ cọ cọ mãi ở trong lòng bàn tay của Tư Tư, sau đó cô bé liền nhào vào trong ngực Tư Tư, cánh tay mập mạp mềm mại ôm lấy Tư Tư, cất giọng non nớt trả lời cô: “Nặc Nặc không trách mẹ, Nặc Nặc yêu mẹ.”
Đáy mắt Tư Tư rưng rưng, nhưng gương mặt có lúm đồng tiền lại nở một nụ cười tươi như hoa.
Xe vẫn đang lao nhanh về phía trước, sân bay đang ở phía trước cách đó không xa, chỉ cần khoảng độ hơn 10 phút nữa thôi, cô sẽ cùng với Nặc Nặc vĩnh viễn rời khỏi nơi này…
Nói thực là trong lòng cô đang rất mâu thuẫn, thật ra thì cô đã có quyết định riêng của mình rồi.
Sau khi trò chuyện với cô một lúc, Nặc Nặc liền từ trong ngực cô bò dậy, giơ lên đầu nhỏ nhắn nhìn lớp kính ở phía sau xe ô tô, ngắm nghía con đường ở đằng sau. Cô bé vừa trợn to hai mắt nhìn, vừa lẩm bẩm hỏi lại mẹ: “Mẹ, sao ba vẫn chưa tới vậy…”
Tư Tư liền giật mình, mới nhớ ra mình đã nói những lời lừa gạt Nặc Nặc, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng cô không có cách nào để nói ra sự thật với con gái được, chỉ đành phải tiếp tục nói an ủi: “Ba sẽ tới ngay lập tức thôi, Nặc Nặc đừng nóng vội.”
Nặc Nặc ồ lên một tiếng, buông hàng lông mi thật dài xuống, lại nép vào trong ngực cô.
Thấy Nặc Nặc không hỏi gì thêm nữa, Tư Tư liền thở phào nhẹ nhõm.
Xe đi thêm được một đoạn, Nặc Nặc chợt ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhíu lại, gương mặt đượm vẻ sốt ruột cùng lo lắng mở miệng hỏi cô: “Ba không tìm được, gấp gáp, sẽ khóc…”
Miệng lưỡi Nặc Nặc rất lanh lợi, nhưng dù sao cô bé cũng còn nhỏ tuổi, có nhiều lúc chưa thể diễn đạt đầy đủ trọn vẹn cả câu nói, nhưng Tư Tư vẫn có thể hiểu được ý của con gái muốn nói. Ý của câu nói mà Nặc Nặc vừa nói là, nếu như ba trở lại nhà không