“Tôi…” Gì thế này, nếu không hay thì sao cô còn giật tít tin đó để làm gì?
“Giật tít tin đó không phải do nó hay, mà vì chẳng có tin gì hay hơn nó.” Chung Vô Nhan hừ một tiếng lạnh lùng. “Số báo tuần này bán rất chạy, là do các phóng viên khác đều ngu ngốc hết, đến cả chút scandal xấu xí cho ra hồn cũng không viết nổi.”
Tiểu Tuyền thè lưỡi. Woa, một bà sếp ghê gớm thật, biết đọc cả suy nghĩ của người khác.
Chung Vô Nhan cười lạnh: “Làm nhà báo, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công được. Cô rất thông minh, cũng rất có năng khiếu, tôi vô cùng hài lòng về cô, muốn cho cô cơ hội phát triển, thế nên đừng để tôi thất vọng”.
“Vâng.” Tiểu Tuyền cúi đầu.
“Từ nay về sau, tin tức gì về Hạ Dạ Huân sẽ do cô phụ trách, trong vòng một tháng phải làm cho ra ngô ra khoai, đánh bóng thương hiệu Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ của tuần san Quất Tử!”
“Vâng!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm biểu thị quyết tâm.
Ánh nắng từ sau lưng Chung Vô Nhan tỏa vào, nhưng dù chìm giữa ánh sáng ấy thì cô ta vẫn không hề có chút rạng rỡ nào, cả người tựa hồ đang ở một nơi tăm tối mênh mang vô tận.
Tiểu Tuyền đợi một lúc thì thấy cô ta bắt đầu vùi đầu vào đám văn kiện, hình như quên cả mình đang đứng đó, liền nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ nói:
“Thưa sếp, nếu không còn việc gì thì tôi đi đây.”
Chung Vô Nhan dùng bút phê duyệt trên văn kiện, không nhìn cô:
“Tôi đã thông báo cho phòng nhân sự tăng lương thêm mười phần trăm cho cô rồi!”
“Cám ơn sếp!” Tiểu Tuyền không kìm được niềm vui sướng, tăng lương rồi, khả năng của cô lại được nhìn nhận nữa.
“Cô vẫn còn là sinh viên của Học viện Quang Du đúng không, còn hơn tháng nữa mới kết thúc nghỉ hè, nếu cô muốn thì sau khi vào học lại, nơi đây vẫn sẽ hoan nghênh cô tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này.” Chung Vô Nhan gập tập văn kiện lại.
Tiểu Tuyền ú ớ. Trời ơi, lúc đầu để tranh giành cơ hội được làm việc tại tuần san Quất Tử, cô đã điền rất nhiều thông tin giả, không ngờ…
Tiểu Tuyền khẽ khàng dè dặt đóng cánh cửa phòng của Tổng biên tập lại.
Cuối cùng…
Vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi thật dài.
Một người phụ nữ quả là đáng sợ…
* * *
Chiều thứ Bảy. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu, làn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh, nhẹ nhàng vờn đùa tâm trạng vui vẻ của mọi người.
Trung tâm kinh doanh vàng bạc đá quý.
Chú chó nhỏ lông xù cổ đeo chuông, ting ting tang tang chạy theo sau chủ của nó, những thiếu nữ với nụ cười thanh thoát đáng yêu như tiếng chuông bạc, những tấm poster quảng cáo lớn mời gọi ánh nhìn của mọi người, mấy quả bong bóng màu hồng thoát khỏi tay những đứa bé, nhẹ nhàng bay vút lên bầu trời xanh, cửa kính của những chiếc máy bán nước tự động lấp lánh ánh sáng trong trẻo…
Trong quán nước lộ thiên.
Một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh đang yên lặng ngồi dưới bóng râm của cây dù to sọc xanh trắng, trên chiếc bàn nhỏ tinh tế có một cốc nước cam đã uống hết một nửa. Gương mặt chàng trai khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen nhánh mềm mại hơi xoăn, ánh mắt anh mơ màng, đáy mắt tựa hồ tuôn chảy ánh hào quang màu tím violet, lộ ra đôi chút nét trẻ con khó có thể nhận ra.
Nước cam đã bị bỏ quên lâu rồi.
Chàng trai không biết đang nghĩ những gì, khóe môi thoáng nét cô độc, vẻ mặt có phần đau buồn.
Không khí như xem chàng trai là trung tâm, trong phạm vi một kilomet, nhảy múa lung linh một vòng sáng tựa hồ như men sứ, khiến hơi thở con người cũng dần chậm lại.
Một cảnh tượng đẹp biết bao.
Nhưng, cứ có một người muốn chui vào để phá hoại nó!
Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi mặc bộ âu phục cao quý, vẻ mặt cao ngạo kéo chiếc ghế gỗ cạnh chàng trai ấy rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói trầm trầm nhưng mê hoặc:
“Chào cậu…”
Chàng trai không đếm xỉa đến anh ta.
“Tôi có thể biết tên cậu được không?”
“Tránh ra!” Chàng trai cau mày.
“Từ khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên…” Người đàn ông kích động muốn nắm lấy tay chàng trai. “… tôi đã bị cậu thu hút rồi…”
Chàng trai vơ lấy cốc nước.
“Soạt!”
Nước cam hất đầy lên mặt người đàn ông đó.
Người đần độn đã gặp nhiều, nhưng trơ trẽn như thế lại hiếm thấy.
Sắc mặt gã đàn ông cứ xanh mét rồi tái nhợt, bước vào tình trường đã hai mươi mấy năm, với ngoại hình và uy thế gia tộc của gã, bao giờ cũng thành công hơn người, làm sao lại có thể nếm trải cảm giác thất bại thê thảm này. Chàng trai xinh đẹp này, mới nhìn đã biết là dạng ấy, giả vờ cái gì chứ. Có điều, cậu ấy thật sự xinh đẹp đến mức muốn chảy cả nước dãi, ôi chao, hình như gã quên khai báo mình là ai, thảo nào chàng ấy phớt lờ là phải.
Gã đàn ông cố hết sức để giữ phong độ, móc ra một chiếc khăn tay lau mặt, rồi ho một tiếng:
“Khụ, tôi xin giới thiệu, tôi là công tử đời thứ tám của gia tộc họ Trần…”
“Bốp!”
Cốc thủy tinh đập mạnh vào trán gã đàn ông mặc âu phục, máu tươi bắt đầu chảy ra!
Chàng trai dùng khăn giấy lau lau những ngón tay dài mảnh, như thể chê bai cốc thủy tinh đã làm bẩn tay vậy.
“Mày!” Gã đàn ông thẹn quá hóa giận, thái dương rỉ máu khiến gương mặt gã ta vô cùng khủng khiếp. “Dám đánh bổn công tử ta hả, đi, đến đồn cảnh sát với ông đây, ông muốn kiện mày đã cố ý gây thương tích cho người khác!”
Gã tóm chặt cánh tay chàng trai, vết máu dây bẩn cả chiếc áo trắng sạch sẽ.
“Buông tôi ra!”
Chàng trai cố sức hất gã ra nhưng không được, lại chê gã bẩn nên không muốn nắm lấy tay gã đẩy ra, trong phút chốc, gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng lên vì phẫn nộ.
Lúc này, cạnh họ đã tụm năm tụm ba những người qua đường, đang hiếu kỳ quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ, không hiểu nổi hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gã đàn ông lớn giọng chửi mắng chàng trai:
“Cái thứ này ra đây bán thân, tôi đã nói tôi không có hứng với cậu, tại sao cậu còn đeo bám tôi không chịu buông hả! Cậu tưởng dùng bạo lực là sẽ khiến tôi thấy hứng thú với cậu à? Không để cho pháp luật trừng trị cậu thì không biết cậu còn cám dỗ bao nhiêu người lương thiện nữa đây!”
Woa! Thật sự là không ngờ…
Mọi người vây xung quanh liếc mắt nhìn, chẳng trách chàng trai ấy tuấn tú khôi ngô đến vậy.
Chàng trai tức muốn lộn ruột: “Anh!”.
Gã đàn ông lạnh lẽo hừ một tiếng: “Dám làm thì phải dám nhận”.
“Anh!”
Chàng trai như muốn nổ tung đến nơi!
Bỗng nhiên, phía ngoài vòng người vang lên một tiếng hét:
“Ai đang bắt nạt bạn trai của tôi thế hả?”
Đám người soạt một tiếng tách ra hai bên, một cô gái trẻ tóc đỏ mắt trợn tròn giận dữ đang sải từng bước dài đến, bàn tay như gọng kìm gỡ bỏ tay gã đàn ông đang túm lấy chàng trai ra!
Gã đàn ông đau đến mức kêu thét lên, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay đã bị cô gái khoét cho thành bốn vết móng tay vừa sâu lại còn rỉ máu!
“Con nhỏ này…” Gã tóm lấy cô gái tóc đỏ.
Cô