Tiểu Tuyền nhớ lại cảnh tai nạn hôm ấy, cũng cảm thấy rất khả nghi. Cho dù lái xe uống rượu say, thấy phía trước có người cũng phải đạp phanh chứ, nhưng chẳng hề có dấu vết phanh xe gì cả, cứ thế mà đâm thẳng đến.
Minh Hiểu Khê phân tích:
“Tớ cảm thấy tốc độ xe không nhanh lắm, như thể là cho họ có thời gian tránh đi ấy. Nếu không phải là cậu ôm chầm lấy Huân đứng như khúc gỗ ở đó, và lúc tớ chạy đến đã muộn rồi, nếu không thì chiếc xe ấy không thể đâm trúng tớ được.”
“Thế nên…”
Hai người cùng đồng thanh…
“Đó là một lời cảnh cáo.”
Đâm xe là để cảnh cáo Hạ Dạ Huân, nếu anh không chấp nhận một việc gì đó, thì sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà, là chuyện gì mới được?
Tiểu Tuyền lấn cấn mãi trong lòng.
Chương 7
Màn đêm dần buông.
Ngoài biệt thự của Hạ Dạ Huân, một cô gái tóc đỏ đang ngồi trên lề đường đối diện, mắt hướng về phía cổng nhà.
Cô đã đợi ba tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng cũng chẳng sao, chờ đợi là một điều bắt buộc đặc biệt quan trọng trong công việc của cô, cô đã quen rồi. Nhưng nhìn sắc trời thế này, hình như cũng sắp mưa rồi, cô lại chẳng mang theo ô, không biết có bị mắc mưa không nữa.
Cô cúi đầu nhìn di động trong tay mình.
Gửi liền mười hai tin nhắn cho Huân rồi, nói với anh rằng cô đang đứng bên ngoài đợi. Không biết anh có ra ngoài gặp cô hay không? Thôi bỏ đi, cho dù thế nào thì cứ đợi là được, cô không tin là Huân mãi mãi không chịu ra đây.
Cô đang nghĩ ngợi.
Thì tiếng sấm từ không trung đã vẳng đến.
Cây cối bị gió thổi rung rinh dữ dội.
Cô xụ mặt, ôm chặt hai cánh tay đang lạnh toát, không phải chứ, sao cô lại xui xẻo thế này?
Mưa bắt đầu rơi lộp độp lên người cô, hoàn toàn dập tắt chút hy vọng mong manh cuối cùng của cô.
Có nên đi không? Dù gì Huân chưa chắc đã ra. Cứ đứng đợi trong mưa rất có thể sẽ bị ốm, sẽ bị chảy nước mũi, sẽ bị sốt cao, sẽ bị đau đầu…
Cô túm lấy túi xách, che lên đầu để tránh mưa đang quất xuống, thở dài, cô phải đợi thôi, cô nhất định phải đợi Huân ra gặp cô mới được.
Mưa, mỗi lúc một lớn.
Quần áo ướt sũng dán chặt vào thân người, khí lạnh xâm nhập thẳng vào khiến cô run lên từng đợt.
Cô ôm đầu co ro, đáng thương như một con chó nhỏ lang thang, mái tóc ướt đẫm rỏ nước, bết vào gương mặt trắng bệch đến tái xanh của cô.
Lạnh – quá – chừng…
Dần dần, cô cảm thấy trán mình nóng lên, toàn thân bắt đầu có cảm giác khó chịu.
Ôi, mưa vô tình…
Huân vô tình…
Cô hít hít mũi muốn khóc với vẻ uất ức.
Cây lá réo xào xạc trong mưa gió.
“Sao cô còn chưa đi hả?”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên bên tai.
Có lẽ đợi đã quá lâu, nên trong khoảnh khắc cô cứ ngỡ mình đang nghe nhầm, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đã từng quen thuộc với mình nhưng nay đã trở nên quá đỗi xa lạ, nỗi cay đắng bất ngờ ập đến khiến nước mắt cô ào ra như một trận hồng thủy.
“Hu hu… Huân…”
Cô túm lấy eo của Huân, ôm chặt lấy anh, khóc òa.
“Hu… Em đợi anh thảm quá đây nè…”
Tiếng gió.
Tiếng mưa.
Tiếng khóc.
Một chàng trai tuấn tú tay cầm ô, bị một cô gái tóc đỏ đang khóc lóc dữ dội ôm bám chặt như bạch tuộc…
* * *
Có lẽ vừa khóc một trận dữ dội nên Tiểu Tuyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Từ phòng tắm của Hạ Dạ Huân bước ra, vẫn chưa kịp lau khô tóc, cô đã lảo đảo ngã vật ra salon. Buồn ngủ quá đi mất, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích mình đến đây, thế là cố gắng lấy lại tinh thần nhìn về phía Hạ Dạ Huân.
“Hi, lâu quá không gặp.”
Huân không quen với một Tiểu Tuyền bỗng dưng trở nên trắng bệch yếu đuối trước mắt mình, đôi môi cô tái xanh, nụ cười mệt mỏi. Cô nên là dáng vẻ tay huơ nắm đấm, sinh khí luôn luôn dồi dào mới đúng.
Cô như thế, khiến trái tim anh như bị xé nát.
Thực ra anh luôn biết cô đã ngồi ngoài kia đợi anh, đến tận bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không ra ngoài gặp cô. Anh mong cô sẽ bỏ đi, không biết nên đối diện với cô thế nào, anh sợ hãi mình sẽ lại biến thành kẻ ngốc trước mặt cô mất.
Cho đến khi cô ướt sũng vì mưa, nhưng lại không hề có ý bỏ đi, thì cuối cùng anh mới chịu xuất hiện.
Anh hít một hơi thật sâu.
Chỉ là tội nghiệp cô thôi, tuyệt đối không thể bị cô lừa nữa.
Những giọt nước rỏ từ mái tóc xuống cổ Tiểu Tuyền, mát lạnh.
Cô cố gắng nở nụ cười với Huân đang tỏ ra dửng dưng:
“Anh vẫn quan tâm em, đúng không?” Nếu không anh sẽ không ra đó, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Ánh mắt của Huân lạnh nhạt:
“Có việc gì?”
Lời nói lạnh băng khiến cô nghẹt thở.
Cô cúi đầu dùng tay vén tóc, ủ rũ: “Ồ, em muốn đến nói với anh, lần đụng xe đó có thể không phải là một sự cố, mà là có người đang cảnh cáo anh”.
“Cảnh cáo?” Cô lại đang giở trò gì đây.
Vẻ mặt nghi ngờ của anh khiến sống mũi cô cay cay:
“Em không lừa anh đâu. Người lái xe đó có quan hệ với tổ chức xã hội đen. Một thời gian trước đó chẳng phải đã có một số người trong giới xã hội đen đến quấy rầy anh đó sao? Em nghi ngờ rằng hai việc này có liên quan đến nhau.”
“Sao cô biết có người quấy phá tôi?”
“Em…”
“Cô vẫn theo dõi tôi?” Bản lĩnh của cô lớn thật.
“Không phải!” Tiểu Tuyền nhảy nhổm lên, “Em không theo dõi anh, là bạn em nói cho em biết…”
“Cô mà cũng có bạn à?” Anh cắt ngang.
“Hạ… Dạ… Huân!” Cô tức đến nỗi đầu muốn bốc khói. “Anh cứ phải nói với em những lời đó mới được ư? Em trong mắt anh lại ác độc thế sao? Tại sao em lại không có bạn? Hiểu Khê là bạn của em! Anh cũng là bạn của em!”
Huân yên lặng tựa đêm thâu:
“Tôi nói rồi, cô không còn là bạn tôi nữa.”
Câu nói này.
Đã đẩy Tiểu Tuyền vào địa ngục.
Nước mắt đẫm gò má cô…
Cô hối hận rồi, cô đã hối hận từ lâu rồi, nếu biết anh lại phản ứng mạnh như thế với bài viết đó, cô tuyệt đối sẽ không công bố nó ra. Nhưng mà, cho dù cô đã làm sai, chẳng lẽ cả một cơ hội anh cũng không cho cô sao?
Cô khóc đến nỗi toàn thân lạnh run lên:
“Huân, tóm lại phải thế nào đây? Em đã xin lỗi anh hết lần này đến lần khác, dù anh có giận dữ đến mấy cũng phải hết rồi chứ! Phải, em đã làm sai, đều là em không đúng, anh đánh em mắng em đi, tại sao không quan tâm đến em? Em đau lòng muốn chết rồi đây … hu…”
Dáng vẻ cô khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt trên mặt bết bát, mũi vừa đỏ vừa sưng.
Tiếng mưa và sấm đan nhau ngoài cửa sổ.
Tiếng run rẩy lay lắc của những cành cây như báo hiệu sự sống của chúng đã đến lúc chấm dứt.
Hai tay Huân dần dần co chặt.
Anh khống chế toàn bộ sức lực mình để không đến ôm lấy cô.
Anh thấy mình như một con bướm đêm, rõ ràng biết cô là một ngọn lửa nguy hiểm, nhưng vẫn muốn bay đến bên cô, ôm lấy cô, và để cô ôm lấy chính mình.
Nhưng kết cục sẽ là bi thảm.
Anh sẽ đau đến mức chết đi.
Khóc