Katsuki xoa xoa 2 bên thái dương, mệt mỏi đau khổ vô cùng. Yêu 1 người, chỉ đơn giản là vì cảm xúc trong trái tim, mà phải chuốc lấy biết bao nỗi đau đớn tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần, thật sự không đáng!!! Từ bỏ hay không?! Anh càng nghĩ càng thấy khổ sở. Anh muốn hạnh phúc. Nhưng anh cũng muốn cô hạnh phúc… tình yêu của anh vô cùng sâu đậm. Khát vọng muốn cho người mình yêu được hạnh phúc cũng theo đó mà tăng lên.
Katsuki tự hỏi mình, nếu anh giữ được cô bên mình giống như bây giờ… nhìn cô vui vẻ 1 cách giả tạo… liệu anh có cảm thấy hạnh phúc được hay không?!
… Đôi khi buông tay mới là cách tốt nhất… có thể bây giờ anh sẽ thấy khổ đau cùng cực, nhưng sau này sẽ có thể mỉm cười cầu chúc cho hạnh phúc của cô và người con trai đó…
Katsuki nhìn ra ô cửa kính trong suốt, đôi mắt nâu với cái nhìn sâu thẳm không đáy hướng về phía chân trời xa xăm…
… anh khẽ thở dài… bóng anh dưới những tia nắng mặt trời chớm hạ hắt qua khung cửa sổ in xuống nền nhà đầy cô độc…
… liệu anh có đủ dũng khí để buông tay cô hay không?!
—————————————————————————-
12h.
Candy ngồi tư lự trong phòng, Neyuli đã đem cơm đến cho cô rồi phải đi vì có việc gì đó. Hanachi cũng vậy. Cả căn phòng bây giờ chỉ có mỗi mình Candy.Cô nhìn khay đồ ăn, trong lòng bất giác thấy khó chịu.
Thực ra, mấy ngày nay, cô gần như không thể ăn nổi. Mỗi khi cố gắng ăn chút gì, thì cơ thể lại phản ứng đào thải dữ dội. Cô giấu mọi người điều này, chỉ vì không muốn họ lo lắng.
Candy cố gắng đứng dậy, cầm khay thức ăn đổ từng thứ vào sọt rác. Cô không ăn được là chuyện của bản thân cô. Cô không muốn Neyuli phải lo lắng cho mình.
Ánh nắng vàng chiếu lên thân thể manh mai yếu ớt của cô. Làn da trắng mịn như men sứ lại có chút nhợt nhạt trong suốt tưởng chừng sắp tan đi mất. Candy cố gắng ngồi xuống giường, đôi mắt mỏi mệt khép hờ lại…
… Thật ra, cô hiểu rõ mình muốn gì. Tuy rằng bản thân luôn tự ép mình, cũng luôn miệng khẳng định với người khác rằng cô sẽ không thay đổi quyết định, nhưng trong lòng lại biết mình đang xao động vô cùng… Những lời Hanachi nói văng vẳng bên tai cô, như một thứ âm thanh ám ảnh… “Cậu không định… sang Mỹ để… hay sao?”…” Vậy còn người đó thì sao? Chẳng phải anh ta cũng yêu cậu điên cuồng si dại hơn 10 năm trời đằng đẵng đó ư?! Cậu nợ tình cảm của người đó, lấy gì để trả đây?!! Tại sao trong chuyện tình yêu mà lại phán xét đến chuyện có vay có trả?!”….. “ Vả lại, điều quan trọng nhất, chính là, cậu cũng yêu người đó kia mà??”… hai hàng lông mi cong dài khẽ rung rung… cô biết bản thân mình đã hối hận… bởi vì người cô yêu nhất là anh… chỉ có anh tồn tại trong trái tim cô mà thôi… thế nhưng…kể từ giây phút cô đứng trên cửa sổ mong đợi kỳ tích xuất hiện, anh dừng rồi vẫn bước tiếp mà không ngoảnh đầu nhìn lại… cũng là lúc cô hiểu rằng, cô đã lỡ mất anh thật rồi… bây giờ hối hận liệu có ích gì? Đi tìm anh… biết đâu lại khiến anh thêm 1 lần đau đớn? vả lại, còn Kat-kun… thực ra cô rất thương yêu anh, rất quý mến anh… nếu trên đời này, vốn không tồn tại Kid, thì Kat-kun sẽ chính là người cô yêu trong cuộc đời này…nghĩ đến câu không tồn tại, Candy chợt rùng mình… cô bây giờ… sống vì hai người… một là Kid… một là Kat-kun… cô tiếp tục cuộc đời là vì Kat-kun, nhưng linh hồn cô lại phụ thuộc và Kid… chính vì thế, cô ước nguyện được chết cùng anh hơn là phải sống như thế này. Nhưng Candy không thể nào ích kỷ như vậy được. Cuộc đời cô chỉ có mỗi mình anh, còn anh… không phải là như vậy. Cuộc sống này vốn vô cùng tươi đẹp đối với anh, chỉ có mỗi cô mới là nỗi đau giằng xé anh mà thôi…
Vì tất cả những điều đó, bây giờ, cô chỉ có thể yêu anh thầm lặng, lặng lẽ âm thầm… dù không gần anh nhưng vẫn dõi theo anh… bởi vì anh là linh hồn của cô… là động lực sống giúp cô tồn tại….
… Anh bây giờ… đã rời xa cô thật rồi…
… Candy mở mắt ra… một cái nhìn sâu thẳm đượm buồn hướng ra khung cửa sổ đầy nắng…..
…. Nhưng…liệu ai có thể đoán được… chuyện gì sẽ xảy ra… nếu như động lực sống của cô… biến mất?!
—————————————————————————
12h15.
Neyuli quay trở lại, sắc mặt cô có chút kì lạ. Candy thiếp ngủ trên giường, làn da nhợt nhạt tái mét. Neyuli nhìn Candy 1 lúc, khẽ nhíu mày…
5 phút sau.
Hanachi bước vào, theo sau là Salasa. Salasa dường như không để ý là Candy đang ngủ, ngay khi bước vào đã chào rất lớn tiếng:
_ Candy à!!!! Cậu đang làm gì vậy??!!!! Nằm trong phòng thế này không thấy chán hay sao?!!
_ Suỵt!!!_ Neyuli vội đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng nhưng đã không còn kịp nữa. Candy giật mình bởi tiếng gọi, từ từ mở mắt ra, gắng gượng ngồi dậy.
_ Cậu đến đấy à?_ Candy khẽ mỉm cười.
Salasa tỏ ra có chút hối lỗi, ngượng nghịu nhìn Candy:
_ Tớ xin lỗi! Không biết cậu đang nghỉ ngơi, lỡ lớn tiếng đánh thức cậu dậy mất rồi!hx!
_ Không sao!_ Candy lắc đầu_ nằm mãi cũng mệt mà, vả lại tớ cũng khỏe nhiều rồi, không nhất thiết phải nằm viện thế này.
_ Ừm!^^! _ Salasa gật đầu, tỏ ra vô cùng vui vẻ_ Cậu không định đi dạo cho thông thoáng đầu óc sao?! Ở trong phòng bệnh thế này ngột ngạt quá lại sinh bệnh cũng nên!^^
_ Đừng có nói gở!_ Hanachi liếc nhìn, tỏ ý không hài lòng!
_ Tớ lại lỡ miệng rồi!hx! Tớ sẽ không nói gì nữa… không nói gì nữa!_ Salasa đưa tay lên kề bên miệng, kéo ngang 1 đường, biểu hiện cho việc “ khóa miệng” ^^.
Candy thấy buồn cười, vội xua xua tay:
_ Không sao! Salasa không nói thì không phải là Salasa!
_ Cậu đang móc đểu gì tớ hả?!_ Salasa phùng má, làm mặt giận!
_ Đâu có! Cậu thật là!_ Candy phủ định.
_ Nhưng cậu vừa bảo…_ Salasa chưa dứt lời thì Hanachi đã nhíu mày, xen ngang:
_ Tự dưng cậu nhiều chuyện quá đó!!! Đúng không?! Yuli!_ Hanachi quay sang nhìn Neyuli im lặng nãy giờ, hỏi.
_ Ừ… ừ…
Salasa liếc mắt sắc lẹm nhìn Neyuli, rồi lại tỏ ra vui vẻ cười nói:
_ Thôi, đừng nói chuyện này nữa!^^! Mà Candy à!_ Salasa chớp chớp mắt_ cậu không địn