Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full (xem 1908)

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

ợng gỗ không nói tiếng nào, song taxi vừa ngừng, cô bỗng kích động đẩy cửa lao ra.


- Tịnh Yên! – Hải Lam đang muốn đuổi theo, lại bị anh giữ chặt.


- Anh làm gì? Trịnh Duy không phải là bạn anh à?


Là ảo giác của cô sao? Vì sao cô cảm thấy anh tuyệt không khẩn trương? Rõ ràng lúc nãy trông anh trầm trọng đến thế…


- Cứ để cho họ một khoảng không gian riêng đi.


Hải Lam ngờ vực nhìn anh, không biết anh đang thần bí cái gì, nhưng chỉ 15 phút sau, cô đã hiểu.


Giật mình nhìn hai người ôm cùng một chỗ, đáy mắt cô hoài nghi càng nhiều.


- Là anh làm?


- Khụ! Khụ… – Đình Phong hơi mất tự nhiên quay mặt đi. – Cũng không hẳn.


Anh chỉ gợi ý một chút, vốn định bảo cậu ta vờ bị thương nặng là được rồi, ai ngờ cậu ta chơi ác hơn. Ngẩng đầu cẩn thận dò xét vẻ mặt cô, anh không khỏi lo lắng, cô sẽ không bởi chuyện này mà trách anh đi?


- Làm tốt lắm! – Ngoài dự đoán cô lại mỉm cười, trên má hai lúm đồng tiền ngọt ngào làm anh thoáng thất thần. – Nhưng mà… đừng bao giờ làm thế với em.


Đình Phong chợt rùng mình, vội vã giơ tay cam đoan.


- Đương nhiên! Có cho tiền anh cũng không dám. – Anh lại không thiếu tiền.


Cô cười mà không nói, tầm mắt đảo qua phòng bệnh, biết nơi này không còn chỗ của mình nên lẳng lặng rời đi. Anh sóng vai bên cạnh cô, tới một chỗ rẽ thì kéo cô lại.


- Chuyện bọn họ giải quyết xong rồi, chúng ta có thể trở về luôn được không?


Hải Lam vốn muốn nói đợi thêm mấy ngày nữa, song nhớ đến lời Tịnh Yên, lại thấy hi vọng ánh lên trong mắt anh, cuối cùng mềm lòng.


- Được.


*****


Được xây dựng theo phong cách phương tây, đó là ngôi biệt thự cổ kính rộng gần hai trăm mét vuông. Mái ngói đỏ tươi cùng những ô cửa sổ hình tam giác, ban công với mái vòm cong cong… Tất cả làm người ta liên tưởng đến lâu đài trong các câu chuyện cổ tích, huyền ảo mà thơ mộng. Phía trước có khoảng sân vườn rộng lớn mà trung tâm là đài phun nước, hai bên là vườn hoa đủ màu sắc sặc sỡ kéo dài từ cổng cho tới trước cửa. Hàng cây cổ thụ bao bọc lấy vườn hoa, giữa trưa nắng chói chang vẫn đưa đến từng đợt gió mát lạnh.


Đứng trước cổng sắt được tạo hình tỉ mỉ, Hải Lam cố gắng hít sâu, cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn như bị chặn lại. Thật lâu sau, cô mới cứng ngắc quay đầu, môi run run hỏi.


- Đây là nhà ba mẹ anh?


- Ừ.


Cô thoáng trầm mặc, bỗng dưng xoay người bỏ chạy. Sớm lường trước được phản ứng của cô, anh nhanh chóng vươn tay, dễ dàng giữ chặt eo Hải Lam.


- Em đã hứa sẽ không bỏ đi.


- Đấy là vì anh không nói trước!


Tức giận trừng mắt anh, đến giờ cô mới hiểu mình bị lừa, lúc trước anh bắt cô hứa hẹn đều là cố ý! Đình Phong nắm tay cô ngăn cô khỏi lộn xộn, đầy mặt đều là bất đắc dĩ.


- Nếu anh nói trước, em có chịu đến không?


Xác thực, nếu biết cô đã sớm chạy, tuy nhiên đó cũng không phải lí do anh giấu diếm cô!


- Anh biết anh sai, anh không nên giấu em, nhưng đến cũng đã đến rồi, ít ra em phải gặp ba mẹ anh đã chứ… Em yên tâm, ba mẹ anh không như ba mẹ Trịnh Duy, họ rất dễ tính, nhất định sẽ không làm khó em.


Thấy cô có vẻ thỏa hiệp, anh bèn dắt tay cô đi vào. Cảnh đẹp xung quanh cũng không làm trái tim cô bình tĩnh, trái lại càng đập dồn dập hơn, vốn dĩ đã căng thẳng thì cơ thể lại càng thêm cứng ngắc. Vừa thấy hoang mang vừa lạc lõng, giống như… nơi này căn bản không dành cho cô.


- Đừng sợ, đến rồi. – Anh thì thầm vào tai cô, càng siết chặt tay cô hơn.


Vừa qua cửa chính, một tràng tiếng cười đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của Hải Lam. Trong phòng khách, một cô gái trẻ đang ôm bụng cười đến không còn hình tượng, bên cạnh là người phụ nữ cùng người đang ông trung niên cũng đầy mặt ý cười. Bất giác cô rụt lui đứng sau lưng anh.


- Con là Hải Lam đúng không? – Người phụ nữ bỗng tiến lên cầm tay cô, dịu dàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Cô hơi mất tự nhiên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt cổ vũ của anh, cuối cùng cũng gắng bình ổn cảm xúc chính mình.


- Cháu chào… hai bác.


- Ôi trời, còn bác gì nữa, chị phải tập gọi ba mẹ đi là vừa. – Đình Ngọc cười trêu cô, làm Hải Lam lúng túng nắm góc áo. Nhớ đến mình từng hiểu lầm hai anh em họ, mặt cô lại càng đỏ hơn.


- Vừa nãy mọi người đang vui vẻ gì đấy? – Đình Phong giải vây cho cô, liếc mắt cảnh cáo em gái không cần đùa quá mức. Đình Ngọc tuy im lặng, lại không phục lè lưỡi với anh.


- Em và ba đánh cược, khi chị dâu thấy nhà chúng ta sẽ phản ứng thế nào. Ba đoán chị sẽ kinh ngạc rồi vui vẻ đi vào, em đoán chị sẽ bỏ chạy, kết quả — Lamborghini(*) đã thuộc về em. Ha ha… – Vẻ đắc ý của cô làm mọi người cũng bị cười lây. Hải Lam cũng cười, nhưng nụ cười chứa nhiều cô đơn. Bọn họ… nghĩ cô vì tiền sao?


- Phải rồi, Hải Lam, ba mẹ con giờ làm gì? – Đột nhiên, ông Phạm mở miệng, giọng nói tuy thoải mái, nhưng nghe vào tai cô không khác nào tảng đá nặng ngàn cân.


- Ba, không phải ba nói còn công vụ phải xử lý sao? – Anh vội chen ngang, thầm trách mình quên không nhắc nhở ba mẹ. Chỉ tiếc đã quá muộn.


- Ba mẹ cháu… đã li dị. Hiện giờ cháu sống một mình. – Cô buông xuống mí mắt, che giấu cảm xúc ẩn sâu bên trong. Cảm giác lạnh lùng dần tụ tập quanh cô, tựa như rào cản ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chợt Hải Lam ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ lại làm tất cả những người có mặt cảm thấy nhói đau.


- Bác… còn câu hỏi nào nữa không?


Thời gian như ngưng đọng, không khí như bị đóng thành băng. Bà Phạm trách cứ trừng mắt ông Phạm đang vẻ mặt vô tội, đến khi quay sang cô lại đổi vẻ mặt hiền hòa.


- Xem ta này, vừa gặp mặt con dâu thì cái gì cũng quên. Đi, Hải Lam, vào phòng ta, ta có vài món đồ dành cho con.


Nhìn bóng cô đi theo mẹ biến mất ở cầu thang, cảm giác đau lòng dâng lên trong anh. Rốt cuộc cô đã chịu đựng những gì? Bên dưới vỏ bọc kiên cường chẳng qua chỉ là tâm hồn yếu ớt ôm đầy vết thương. Anh thật ngốc, lẽ ra anh nên trở về sớm hơn, vì sao lại ngốc nghếch lãng phí mất mười năm? Ít ra nếu anh bên cô, cô sẽ không cô độc như thế…


- Ba, thời gian này công ty làm phiền ba rồi.


- Ba không cố ý! – Ông không khỏi nhảy dựng lên.


Đình Phong cũng mắt trợn trắng.


- Nếu ba cố ý, ba cũng khỏi cần nhàn rỗi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng mẹ rồi.


Ông Phạm âm thầm kêu khổ, biết thế ông đã chẳng thèm hỏi han tỏ vẻ quan tâm con dâu rồi, aizz…


Xe Lamborghini


Chương 24:


Sau khi bà Phạm dẫn cô vào phòng, Hải Lam mới dần bình tĩnh lại.


- Cháu xin lỗi. – Dù gì đó là ba mẹ anh, đáng lẽ cô không nên có thái độ như thế. Chỉ là… Con người thì sẽ có nhược điểm, mà “ba mẹ” là cụm từ cô không muốn nhắc đến nhất.


Bà Phạm để cô ngồi xuống ghế, dịu dàng mỉm cười.


- Con thực sự nghĩ mình không xứng với thằng Phong?


Hải Lam cắn môi, cảm giác bị đâm phá tâm sự như là bị kim châm, nhói đau.


- Không phải ta đề cao con trai mình, với điều kiện thằng Phong,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ choáng váng nghe bồ già vạch mặt chồng Sở Khanh

Chuyện Tình Của Tôi, Nàng Và Con Chó Voz Full

Tớ im lặng để yêu cậu!

4 năm yêu nhau, tôi bị người yêu lừa dối như một con khờ

Cầm gậy đánh vợ vì dám về nhà quá 12 giờ đêm