Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full (xem 1907)

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Phong… Em… Không phải… Em vẫn chưa… còn ba mẹanh…


Chuyển biến quá mức bất ngờ, cô đến nói năng cũng trở nên lộnxộn. Anh khẽ cười, nhẹ hôn cô một chút.


- Đừng lo, ba mẹ anh rất dễ tính. Nếu muốn anh có thể đưa em vềgặp họ luôn.


Ngây ngốc để anh kéo đi, mãi cho tới tận sân trước, cô vẫn vâytrong trạng thái ngờ nghệch, chưa thể phục hồi tinh thần. Cô sắp kết hôn? Tạisao cô lại thấy hình như mình vừa rơi vào bẫy!?


*****


- Tìm bên đó chưa? Vẫn chưa thấy à?


- …


- Đồ ngốc! Sao anh lại ném nó đi?


Chẳng phải vì anh quá thất vọng thôi! Nói thật, lúc nghe cô nóimuốn đi tìm nhẫn, anh còn nho nhỏ cảm động một chút, tưởng cô trân trọng món đồanh tặng. Ai ngờ đáp án lại là –


“Mua nhẫn đắt như vậy làm gì, bán đi mua sách vở cho bọn nhỏ cóhơn không?” ==”


Không hiểu nếu biết chiếc nhẫn đó không chỉ đủ mua sách, mà cònđủ nuôi toàn bộ bọn chúng học hết cấp ba, cô sẽ có phản ứng gì?


- A, cháu tìm được rồi! – Bỗng dưng một thằng nhóc reo lên, nóhào hứng chạy tới chỗ cô khoe công. Hải Lam nhíu mày nhìn chiếc nhẫn, tự nhiêncó cảm giác là lạ.


- Viên đá này… là đá gì? – Sẽ không như cô nghĩ chứ? Hẳn làkhông, kể cả có là giám đốc, nhưng anh lấy tiền đâu mà mua. Chẳng lẽ đi nhậnhối lộ?


- Đá thường thôi, không tốn kém đâu. – Với anh thì đúng là khôngtốn kém.


Tịnh Yên cùng Trịnh Duy hai mặt nhìn nhau, ngay lập tức cô lạiquay đi. Bọn họ đều là người biết hàng, làm sao không phân biệt được đá thườnghay kim cương?


- Bán đi cũng chẳng được bao nhiêu đâu! – Anh vội bổ sung, sợ cômột phút xúc động lại mang nó ra hiệu cầm đồ.


Khụ khụ! Biểu tình hai người còn lại có vẻ mất tự nhiên, ĐìnhPhong cảnh cáo liếc họ một cái.


Anh không tiếc tiền, thật sự. Bảo anh quyên góp cho bọn nhóc họchết đại học cũng không sao, nhưng cô đâu cần đem mục tiêu đặt lên nhẫn đính hôncủa họ chứ?


- Vậy à. – Hải Lam hơi hơi thất vọng. Dù chỉ sống cùng bọn trẻmột thời gian, nhưng cô thực sự yêu quý chúng, rất muốn làm được gì đó chochúng. Tiếc là sức lực cô quá nhỏ bé, căn bản không thể giúp được nhiều.


- Được rồi mọi người, không ai thấy đói à? – Cuối cùng Tịnh Yêncũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.


Chờ cô và Hải Lam đi nấu cơm, Đình Phong xem xét vẻ nặng nề củabạn tốt, đưa ánh mắt dò hỏi.


- Cô ấy nói không hận tôi.


- Thế thì ổn rồi còn gì?


Trịnh Duy nhắm mắt cười khổ.


- Tịnh Yên nói tất cả đã qua, cô ấy không hận tôi, nên tôi khôngcần sự tha thứ của cô ấy.


- Cô ấy không muốn quay lại?


Trịnh Duy cúi đầu trầm mặc. Không chịu nổi kiểu ủ rũ mất hết sứcsống của cậu ta, anh cố ý dùng phép
khích tướng.


- Cậu định bỏ cuộc? Đợi cho cô ấy lấy chồng lần nữa rồi chúc côấy hạnh phúc?


- Không!


- Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần cậu không bỏ cuộc, một tháng khôngđược thì một năm, một năm không được thì mười năm, thể nào chẳng có ngày TịnhYên mềm lòng?


- Cậu đang khoe “chiến tích” của mình sao?


Đình Phong híp mắt không nói, chỉ có khóe môi cao cao giơ lêntiết lộ tâm tình anh lúc này.


- Tôi hỏi thật, cậu đi những mười năm, không sợ khi trở về HảiLam đã có người khác?


- Cậu cho là tôi an tâm để cô ấy ở lại một mình?


- Không lẽ… cậu cài người bên cạnh Hải Lam!?


Anh nhún vai, tựa như không thèm để ý.


- Một trong số cấp dưới của cô ấy — là em họ tôi.


Gian xảo! Cái tên này, có gọi hắn là cáo già cũng không đủ!


Chương 23:


Gần nhất cô nhi viện tựa hồ náo nhiệt hơn hẳn. Mỗi ngày đều có người mang rau quả hoặc thịt cá đến biếu, dẫn tới hậu quả trong bếp hầu như luôn trong tình trạng thừa thức ăn tươi. Mà hết thảy nguyên nhân của sự việc kì lạ đó là –


Nghe nói, cô nhi viện có thêm hai thầy giáo mới đẹp trai.


Nghe nói, hai thầy giáo đó không chỉ đẹp trai mà còn nhiều tiền.


Nghe nói, bọn họ không những đẹp trai, nhiều tiền, mà còn — chưa kết hôn.


Nghe nói…


Nghe nói…


Tóm lại, cứ mỗi buổi chiều là các cô các chị lại tụ tập trước cửa cô nhi viện, có người tới đưa đồ, có người thậm chí còn đưa em đến xin học. Nhưng dù viện cớ là gì, mục đích họ cũng chỉ có một — tiếp cận hai thầy giáo kia.


- Thầy Phong, em có chút quà tặng thầy cùng bọn trẻ…


- Vậy cám ơn cô.


Lần đầu tiên được người ta gọi là “thầy”, Đình Phong thực sự chưa thể thích ứng hoàn toàn. Song bề ngoài anh vẫn không tỏ thái độ nào, chỉ mỉm cười hiền hòa mà xa cách.


- Cái đó… thầy Phong, em có chuyện muốn nhờ.


- Cô cứ nói tự nhiên, nếu giúp được thì tôi sẽ giúp. – Còn không giúp





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹151617›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




được thì… thôi.


Không nhận ra sự khôn khéo trong cách trả lời của anh, cô gái tiếp tục cúi đầu, hai má đỏ hồng, chẳng biết do ngượng ngùng hay do nắng.


- Em trai em học môn Lý hơi kém, thầy có thể cho nó vào lớp thầy được không? – Nói xong tràn ngập mong đợi nhìn anh. Tuy nhiên anh còn chưa đáp lời, một giọng lạnh nhạt khác đã xen vào.


- Xin lỗi, chỗ chúng tôi là cô nhi viện, không phải trường học.


Rõ là cô đang cười, nhưng anh lại sâu sắc cảm nhận được cô đang giận, rất tức giận. Bất giác khóe môi anh nhẹ cong lên.


- Nhưng mà…


- Cô đã nghe rồi đấy, tiếc là tôi không thể giúp được rồi. Có lẽ cô nên cho em cô đi học thêm ở trường.


Tiếc? Hóa ra anh còn thấy đáng tiếc? Hải Lam hừ lạnh, quay người bước đi, nhưng mới được một đoạn đã bị anh đuổi kịp. Thấy cô phớt lờ không thèm để ý đến mình, nụ cười bên môi anh càng thêm rõ ràng.


- Em đang ghen? – Là câu hỏi, cũng là khẳng định.


- Không phải. – Gương mặt cô thoáng cứng đờ, lại cắm cúi lao về phía trước.


- Em đang ghen.


- Không phải! – Tốc độ cô biến nhanh hơn, nhưng Đình Phong vẫn theo sát không rời, hiển nhiên còn chưa chịu bỏ qua.


- Em rõ ràng đang ghen!


Hải Lam đột ngột dừng lại, nheo mắt liếc anh một cái, biểu tình cực giống ai đó làm anh chợt có dự cảm xấu.


- Thật ra nơi này rất tốt, không khí trong lành, không khói bụi, không ô nhiễm, cuộc sống lại đơn giản… Có lẽ định cư ở đây cũng không sai…


- Được rồi, em không ghen, là anh ghen, được chưa?


Trông biểu tính đắc ý của anh, chỗ nào như là đang nhận sai? Hải Lam bức bội trừng mắt, thình lình gạt anh sang một bên.


- Hừ, tránh ra!


- Sao thế? Em giận thật à?


- …


- Cùng lắm lần sau dù biết em ghen, anh cũng không nói ra được chưa?


- Anh!…


Bị nghẹn nói không ra lời, mặt cô trướng đến đỏ bừng. Ngược lại tâm tình anh bỗng tốt lên rất nhiều, bộ dạng này của cô thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi anh chỉ muốn cắn một ngụm…


- Cô Lam! – Đột nhiên có bóng dáng nhỏ bé chạy về phía cô. Hải Lam thu hồi vẻ tức giận, nhẹ nhàng cúi người hỏi.


- Có chu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhớ mãi không muốn quên

Con của chồng cô đó, khám cho kỹ vào nhé

Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?

Ngày mưa tôi lại thấy chông chênh

Shock Tình