- Đợi tý.
- Ừh, nhanh đi.
Tôi đi xuống đóng cửa xong thì thấy nhỏ Linh cùng con Asama huyền thoại đã đứng trước cửa nhà tôi. Hôm nay nhỏ mặc quần bò với áo thun. Tóc để xoã nhìn cứ phải gọi là thôi rồi ngon.
Tôi đi đến chỗ nhỏ Linh đứng, lúc đi gần tới thì tôi có ngửi thấy mùi chanel (Vì mẹ em, chị Hiền, với Trang đều dùng loại này nên em biết. Em còn nhớ 1 lần lấy 1 lọ mà mẹ chưa dùng mang đi tặng Trang )
- Đi bằng xe đạp à? – Tôi hỏi.
- Ừh, đi xe đạp thôi, hìhì.
- Đi đâu bây giờ? – Tôi hỏi tiếp.
- Đi ăn bánh cuốn đi.
- Rồi, ăn ở đâu?
- Ở Trần Khát Trân, mình biết một quán ngon lắm.
- Ừh.
Dưới sự chỉ dẫn của Linh thì chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến được cái quán mà nhỏ chỉ. Quán này ăn cũng khá ngon. Sau khi ăn xong Linh nói.
- Giờ đạp xe đi khương thượng với mình nha.
- CÁI GÌ? – tôi hét làm mọi người đang ăn trong quán đều nhìn vào tôi như sinh vật lạ.
- Đi sang khương thượng chơi mua đồ với mình, hìhì.
- Cô bắt tôi đạp xe sang đấy á. Cô có bị điên không (Hình như sau cú sốck mà Trang tạo ra thì tôi vô cảm với con gái thì phải)
- Ừa.
- Tôi chưa bị điên, nếu cô thích thì cô tự đi, tôi không rảnh.
- Hôm nay là… – Linh chưa nói hết câu thì đã bị tôi quát lại.
- Sinh nhật cái con khỉ, tôi chịu đủ rồi đấy, hẹn gặp lại.
- Nói xong tôi ra thanh toán tiền rồi bước ra khỏi cổng định đi về nhà. Nhưng mới đi được khoảng 50 mét thì Linh phóng xe đạp đuổi theo.
- Cô muốn gì nữa. – Tôi nói.
- Mình xin lỗi. – Linh thỏ thẻ.
- Có gì mà xin lỗi, con gái các người chỉ giỏi cái xin lỗi thôi à?
- Cậu sao vậy?
- Tôi chẳng sao cả? – Ngày xưa tôi với Trang đã từng đạp xe đi khương thượng như vậy nên tôi mới cáu cùn như vậy.
- Sao tự nhiên cậu bực với mình thế? – Linh dựng chân chống xe xuống rồi chạy đến cầm khuỷu tay tôi.
- BỎ RA – Tôi nói.
- Không. Cậu phải nói cho mình biết tại sao cậu như thế.
- Sao cô phiền phức thế. – Tôi đẩy tay Linh ra, không biết có quá đà hay không mà Linh ngã lăn quay ra đất, rồi lăn đùng ra khóc… Thấy vậy tôi đành phải ra đỡ nhỏ dậy. Vừa đỡ dậy thì nhỏ Linh đã đấm liên tục vào ngực tôi. Chẳng hiểu từ bao giờ nhỏ đã up mặt vào ngực tôi mà vừa khóc vừa đấm tôi.
- Cô làm cái quái gì vậy. – Theo phản xạ tự nhiên thì tôi đẩy Linh ra vì có rất nhiều người đang đưa ánh mắt về 2 đứa chúng tôi.
- Mình biết cậu với Trang mới chia tay nên mới rủ cậu đi chơi thôi mà, hứxhứx – Vừa khóc nhỏ vừa nói.
- HẢ.. Sao cô biết?
- Mình hỏi Hải, hứxhứx.
- HAIZ… – Tôi thở dài.
- Thôi, mình về, tạm biệt cậu. – Linh lau nước mắt rồi đi ra lấy xe.
- Khoan đã… Cô không định đèo tôi về à?
- Ừh. Lên xe tớ đèo về.
- Chó cắn đau không bằng ngồi sau con gái.
- Thế cậu đèo đi.
Tôi lên xe đèo Linh. Nhưng đường tôi đi không phải đường về nhà mà là đi sang khương thượng (Ở đây không biết có gì hay mà thu hút con gái thế, em thấy toàn đồ dùng học sinh với mấy cái phụ kiện linh tinh thôi mà)
- Cậu đi đâu vậy, đường về nhà cậu đâu phải đường này. – Linh ngơ ngác hỏi tôi.
- Chẳng phải cô bảo đèo cô đi khương thượng sao?
- Hay quá, hihi. Mình tưởng cậu không đi cơ. – Vừa khóc xong mà nhỏ Linh đã cười được. Đúng là con gái là 1 loại sinh vật kì lạ nhất hành tinh mà.
Tôi không nói gì chỉ tiếp tục đạp xe. May là hôm nay mát trời không có nắng không thì ăn đủ.
Chap 42
Đạp xe từ Trần Khát Chân đến khương thượng mất 40 phút. Đúng là một kỉ lục mới đối với tôi. Trên đường đi mặc cho Linh nói rất rất nhiều chuyện nhưng tôi nghe tai này cho nó ra ở tai kia. Thỉnh thoảng ừ ừ 1 2 câu rồi thôi.
- Xuống để đi gửi xe. – Tôi nói khi đã đi đến cổ chợ khương thượng.
- Ừh.
- Mà có cần khoá xe không vậy? – Tôi hỏi tiếp.
- Không cần đâu. Xe mình cho cậu luôn cũng được. – Linh đáp mà mặt tỉnh bơ.
- Đại gia..
- Bây giờ đi bên nào trước? – Linh hỏi.
- Bên nào mà chẳng được…
- Thế đi sang bên kia xem trước đi.
- Ừh.
Tôi với Linh đi đến đâu đều bị mấy người bán hàng mời xem hàng. Tôi thì chán nản mệt mỏi còn nhỏ Linh thì tươi cười như nhặt được tiền.
Tôi chỉ có nhiệm vụ đi theo nhỏ sách đồ và để nhỏ hỏi có đẹp không mặc dù đã biết câu trả lời luôn luôn là “Cũng được”. Tôi có bảo để tôi trả tiền thì nhất quyết nhỏ không chịu (Trên đời còn được mấy ai như thế)
Mà tôi thắc mắc là tại sao người bán hàng nội y của nữ thấy tôi với Linh đi qua thì cứ mời tôi mua cho bạn gái là thế quái nào. Ngại đếu chịu được. Nhỏ Linh mặt thì đỏ gay, quay đi chỗ khác. Còn tôi phải làm mặt không cảm xúc lắc đầu mặc dù rất ngại.
- Ra kia xem mũ đi. – Linh nói.
- Ừh.
- Chị ơi, lấy em xem cái mũ kia được không ạ. – Linh nói với chị bán hàng.
- Đây em, đây là hàng mới nhập về đấy. Mũ giả bò chất liệu cốt tông (Em không nhớ cách viết tiếng anh. cotton thì phải), đội vào mát lắm em ạ.
- Cái này bao tiền ạ. – Linh hỏi.
- Đây là mũ đôi em ạ, 1 đôi 80k. Không bán lẻ đâu em. Hàng của chị là hàng độc rồi, quanh đây không ai bán đâu.
- Không bán 1 chiếc ạ. – Linh hỏi lại.
- Không em ạ.
- Chị lấy cho em 1 đôi đi. – Tôi nói.
- Ừh, của em đây.
- Em gửi tiền. – Tôi móc trong ví ra đưa cho chị bán hàng trong ánh mắt ngạc nhiên của Linh.
Sau khi gửi tiền xong thì tôi đưa cả 2 cái cho Linh.
- Coi như tôi tặng cô nhân dịp sinh nhật.
- Nhưng có tận 2 cái giống nhau.
- Cất một cái đi, bao giờ hỏng thì mang ra mà đội.
- Cậu tặng tớ coi như là của tớ đúng không? Thế nên tớ cho ai là quyền của tớ đúng không?
- Ừh. Cô tặng ai là việc của cô, không liên quán đến tôi.
- Vậy thì tớ tặng cậu đấy.
- Cái gì? Tôi không lấy đâu.
- Tại sao không?
- Có bao giờ đội mũ đâu mà lấy mũ là gì?
- Chưa đội thì bây giờ đội, có sao đâu.
- Thôi, không thích đội.
- Nhận đi mà. Không đội thì về cất làm kỉ niệm.
- Ừh, thế cũng được, cám ơn nha. – Sau một hồi nhứt khoát không thì tôi cũng phải đồng ý vì độ chai lì của Linh. (Đây cũng là món quà qúy giá nhất của tôi về Linh. Có lần Trang vô tình làm rách nó mà không cho tôi biết. Khi tôi phát hiện ra thì tôi đã tát Trang. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đánh Trang. Sau đó Trang giận tôi 1 tháng, trong thời gian đó tôi có mang cái mũ đó đi sửa nhưng vì là mũ đểu nên khó khăn lắm mới sửa được. Đó là một món quà vô giá mà tôi có).
Chúng tôi tiếp tục đi tiếp. Hầu như chỗ nào trong chợ có bán hàng thì nơi đó đã có dấu chân của tôi và Linh. Đi chợ với phụ nữ đúng là một cực hình với cánh đàn ông.
- Đi kiếm cái gì ăn rồi về nào. – Tôi nói.
- Ừh. Thử vào sâu trong chợ xem có gì ăn không.
Tôi với Linh tiếp tục tiến vào sâu nơi bán đồ ăn. Thật là may mắn cho chúng tôi vì có một bác bán hàng bún rong mới mở hàng. Là hàng bán rong nên bác ấy chỉ bán bún đậu mắm tôm. Tôi với Linh ngồi xuống chiếc ghế đóng tay thủ công rồi gọi 2 suất bún. 5 phút sau bún được mang ra bàn. (Tuy gọi là bàn nhưng chỉ là mặt của một cái thúng có đặt 1 cái mẹt bên trên)
- Món này ăn kiểu gì? – Linh hỏi tôi.
- HẢ, chưa ăn món này b