- “Hey đồng chí!” – mình nói.
- “Sao hở???” – chat lại ngay.
- “Đang làm j đó, rãnh ko??”.
- “Nghe nhạc chơi ấy mà, cũng rãnh, sao thế??”.
- “Nói chuyện chút đi”
- “Ờ thôi, ko rãnh )”.
- “Trời có lí, eh mai nhớ đi học sớm nha m!” – mình chat lại, biết nàng đùa mà.
- “Chi zậy, mai có sự kiện j đặc biệt à, mai t định nghỉ học ở nhà ngủ =))”.
Chậc, biết mình rủ ăn sáng rồi mà cứ vậy.
- “Ờ mai có buổi lễ ăn sáng chùa được tổ chức tại căn- tin nên t mời m với tư cách khách mời đặc biệt, thôi vậy để mai rủ người khác, haizz”.
- “Haha, vậy à quên mất có đồ chùa thì phải đi chứ, oki sáng mai 6h15 nha, h t off đây, bb”.
Chưa kịp để mình nói câu nào đã off mất, bất cần đời cứ như đi vệ sinh chùi xong đi ra ko xối cầu vậy.
Tối hôm đó nhà mình có bà khách đến chơi, là bạn thân của mẹ mình.
- “Ra chào cô đi con” – mẹ mình gọi.
Ra khoanh tay lễ phép chào, đọc bảng cửu chương này nọ xong mình tót lên phòng luôn.
Lúc đó chợt nhớ ra là có tờ 10k còn kẹp trong cuốn sách nâng cao Lý (Theo trí nhớ của mình đó là một trong những cuốn sách khó nhất của Lý 11).
Ko có tờ 10k ngày mai dẫn nàng đi ăn sáng xong là ở lại rửa chén luôn đó, tìm mãi chả thấy đâu, quái, nhớ rõ ràng kẹp trong này mà.
Đang loay hoay tìm thì mẹ với bà khách lên phòng mình tham quan, vừa thấy thế bà khách cười đon đả:
- “Trời! Tết rồi mà còn chăm chỉ học bài nữa, chị có phúc ghê nha!”.
Ôi Đm, lúc đó chả biết sao nữa, vậy là giả bộ lấy sách đọc đọc xong rồi chém luôn:
- “Dạ con đang ôn để năm sau thi quốc gia
Mje, lỡ phóng lao rồi theo lao luôn, ko lẽ lại bảo đang kiếm tờ 10k thì mất hết cả hình tượng, mẹ mình thì cười hãnh diện.
- “À C này con bé này nhà cô nó học Lý kém lắm, sắp tới còn mấy ngày mới nghỉ Tết hay là con đến kèm cho em nó ít bữa nha!”.
Nói tới đó mình mới để ý hóa ra bà khách có đi chung với đứa con gái nữa, con bé lấp ló sau lưng bả, nó có mái tóc dài đen nhánh, nhìn xa thấy dáng cũng dc, xong rồi lại gần nó ngước mặt lên.
Ôi Đm nhìn nó có cái nét j đó vừa giống với pollla, vừa đen như chó mực, miệng hô, lô tô các kiểu…nó ngoảnh mặt lên chào mình:
- “Em chào anh!”.
Phù may quá nó ko bị sún răng, nó mà sún chắc mình xách chổi đuổi 2 mẹ con nó ra khỏi nhà cmnr, thiệt sao đâu ra rớt cái loại này xuống gặp mình thế ko biết.
Làm sao mà từ chối dc, đành phải nhận lời bả, chiều mai phải qua đó kèm nó, chậc đã nhờ người ta sao ko bảo nó xách đít sang đây, cơ mà mẹ đang chăm chú quan sát mình, sơ sẩy là chút nữa ăn tát ngay, đành cười trừ chấp nhận.
Con nhỏ đó cười với mình, mình quay qua cười với mẹ nó.
Đi ngủ mà hỗn độn bao nhiêu thứ, sáng mai có cái hẹn với nàng ráng phải thể hiện cho tốt, còn cái hẹn với con bé kia thì mình xác định là nó sẽ hết sức nhảm đệt rồi nên ko quan tâm lắm, thế là quay qua ôm con gấu bông ngủ ngon lành.
Chap 5.
Tối hôm đó mặc dù xảy ra một sự cố đáng tiếc khi phải chuẩn bị xách đít đi gia sư cho con khỉ già con bà nọ cơ mà nghĩ đến chuyện ngày mai ôm con gấu bông ngủ ngoan ko mộng mị.
Có đứa sẽ bảo mình đàn bà ngủ mà phải ôm gấu bông, cái này chửi thì chịu, hồi nhỏ ko nhờ có gấu nằm cạnh chắc suốt đời mình chả dám ngủ một mình.
Sáng hôm sau thức sớm, vệ sinh này nọ sạch sẽ, tổng tiền mình có là gần 25k, 10k lấy từ cuốn học tốt Lí, 10k ăn sáng nhà cho hằng ngày với xin thêm 5k đóng quỹ lớp.
Đệt! Mình thề là hồi đó 1 tuần đóng chừng 1k quỹ thôi, bịa đại loại là lớp thâm hụt này nọ thêm 4k.
Trời sáng thoải mái ghê, hiu hiu lạnh, đi sau lưng một con nhỏ mặc áo dài trường bán công, dáng chuẩn thôi rồi, nhìn từ đằng sau tí lại tưởng gặp Ngọc Trinh, mãi suy nghĩ thẩm du tinh thần thì lỡ chân xắn vào ngay đuôi xe con nhỏ đó.
Nó quay mặt qua, eo, xinh như thiên thần luôn, đang ngẩn ngơ ngắm nhìn thì nó nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt mình:
- “Loz mẹ, đ’ có mắt à???”.
Sợ són cả ra quần, j chứ dân bán công thì hiểu rồi đó, rối rít xin lỗi nó, chả thấy khuôn mặt xinh xắn ấy tương xứng với câu nó vừa nói tẹo nào.
Vừa vào đến lớp cất cặp, ra lan- can hóng, chừng 5’ sau nàng cũng vào tới lớp, vừa vào đến hành lang, ngó thấy mình, mình nháy mắt phát, nàng cũng cười cười tỏ vẻ hiểu ý.
Sau đó 2 đứa xuống sân trường trực chỉ căn- tin.
- “Ủa sao lại rẽ ra cổng trường??” – nheo mắt thắc mắc, mình đang rẽ hướng ngược lại ra căn- tin.
- “Thì ra ngoài cổng ăn bánh mì, t nói đãi ăn sáng có bảo ăn dưới căn- tin đâu??” – giả bộ làm mặt đểu.
- “Là…tức là bữa nay m đãi t ổ bánh mì??” – mặt nàng dần đỏ lên.
- “Chứ sao??? Coi cái mặt tưởng bở kìa, ăn dưới căn- tin toàn độc hại ko đấy, ra ăn bánh mì vừa ngon vừa rẻ!” – Khó lắm mình mới nhịn dc cười.
Chả nói câu nào nàng quay lưng đi một mạch về lớp.
- “Ấy ấy t đùa đấy, căn- tin mà, xuống đó muốn nuốt cái j thì nuốt!”.
Đưa mắt lườm mình, cuối cùng cũng xuống tới căn- tin.
Đây có thể được đánh dấu là một trong những cột mốc tự hào nhất cuộc đời mình.
Lần đầu tiên bỏ tiền ra bao gái ăn sáng, lần đầu tiên ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu, nói tóm lại hồi đó tự hào vì bản thân, danh dự gia đình lắm.
Bữa nay chỉ dám ăn tô mì 1 gói, sợ tiền ko đủ lại có sự cố phát sinh, nàng cũng ăn mì, phù vậy tính ra vẫn còn dư tầm 8k có j uống nước.
Tiếp đến cái màn chọn nước đem theo.
- “Uống j hở??” – Mình đưa mắt nhìn nàng.
Mje, thề lúc đó tim đập như con thoi, tiền trong túi run lẩy bẩy lên, nàng mà chọn mấy cái thể loại như 2 Sting hay 2 pepsi là đội quần cmn luôn.
May sao, nàng uống trà đá, trà đá có lợi cho sức khỏe, thơm miệng, thanh lọc cơ thể, giải độc mát gan cơ mà mình chỉ nhớ mỗi cái là nó…rẻ. Còn lại đếu quan tâm.
Đấy, thời học sinh tiền bạc vừa đủ ăn mỗi lần đi ăn với gái nó khổ thế đấy.
- “Sao hôm qua m off sớm thế, chiều rãnh mà??” – mình hỏi nàng.
- “Sớm j nữa, h đó còn đi nấu cơm mà” – Đưa mắt nhìn mình.
Mình nhăn mặt, lộ rõ vẻ sợ hãi:
- “Cái j??? Mày biết nấu cơm nữa hả, ồ ôi, sao kinh dị quá zậy??” – dĩ nhiên là mình đùa thôi.
Thấy mình lộ vẻ như thế nàng phì cười:
- “Chết h, t hơi bị giỏi nha, nấu cơm, việc nhà này nọ t biết hết đó, hi hi!”.
- “Lại còn biết làm việc nhà nữa hả??” – Mình cố ý la lớn.
Mấy đứa ăn xung quanh quay qua nhìn mình, mặt nàng thì ửng hồng lên:
- “M điên hả, làm j la lớn vậy, t giận về bây h!” – Nhìn cái vẻ ngượng ngùng đến là buồn cười.
- “Ờ thôi m về đi! ”