Nghĩ lại đéo nhớ ai nói câu đó, cứ như là nói ra cho đúng với cái hoàn cảnh của mình ấy.
Lớp trưởng 11T Khánh Linh cao 1m65, thân hình hoàn toàn bình thường, hơi gầy một tẹo bù lại cũng được cái có vòng eo và có nhiều thằng theo. Học giỏi, luôn trong top 7 đứa giỏi nhất 11T, là niềm mơ ước của số đông những thằng đực của toàn khối, dễ thương, hiền lành, ko xinh tuyệt sắc nhưng đủ để đè chết ngắt mấy đứa bình thường.
Lớp viên 11L N.T.C cao 1m73, thân hình chuẩn hơn bình thường, cũng hơi gầy, có tướng thợ xây, ko có cơ bụng 6 múi nhưng đánh rắm thì vẫn thúi như bao nhiêu người. Trong khối cũng khá có tiếng, là chủ công của đội bóng chuyền mạnh nhất trường, luôn là học sinh giỏi, xuất sắc trong top 35 học sinh của lớp 35 đứa 11L. Là niềm mơ ước của một vài đứa con gái ko có nhan sắc và thích những mục tiêu vừa vừa, bởi vậy thời cấp 3 toàn gái xấu nó thích.
Nghe qua rõ ràng cũng xứng đáng cặp đôi “Trai tài gái…dở hơi!”, hơn cả tiên đồng ngọc nữ, cặp với nhau thì xứng đáng là một thế lực nóng hừng hực của cả trường. Ấy vậy mà 14- 2 thì bị từ chối một cách kín đáo theo nghĩa đen và bị loại bỏ một cách nhục nhã nếu hiểu theo nghĩa bóng.
8- 3 thì tặng quà xong im re, mặt lạnh lùng, ko tỏ chút thái độ nào mặc dù bộ quà combo 3 món cực kì hoàn hảo. Buồn, chán và nản, hỡi thế gian tình là gì mà điện, xăng 2013 cứ tăng lên vùn vụt. Đm xã hội.
Sáng hôm đó đạp xe ủ rũ như gà chết lết thết vào trường, tự nhiên hôm nay trời đẹp vãi…*)*(&*( gió thổi hiu hiu nhẹ, nắng hồng rực rỡ như trêu người con người ta vậy.
Vào sớm chém gió với mấy thằng chiến hữu,
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹8910›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
tiết 1 kiểm tra Lịch Sử, hôm qua buồn đéo học luôn, nghĩ lại bao liều.
Vào tiết cô làm vẻ mặt hình sự đi vào sau đó cho 2 câu kiểm tra 15’. Chả nhớ rõ nó hỏi cái gì, hình như là hành trình vô địch của MU hay bảng điểm học tập của tổng thống Obama j đấy. Ngồi cắn nát cái đầu bút mà vẫn chả biết làm, có học đâu mà làm, quay qua thằng Toàn cũng y chang thế, nó lại còn đang hóng mình nữa chứ.
Tới đây là biết phải làm chuyện ác rồi đó, mình lấy cuốn SGK ra quay, còn thằng Toàn ngồi canh, thằng này quay bài ngu lắm bởi vậy mình phải ra tay.
Cứ cô vừa đảo mắt đi chỗ khác là tay dưới lại lật, tay trên thì ngồi nháp khí thế, nghĩ lại vẫn thấy Lịch Sử mà ngồi nháp nó ngu j đâu. Cuối cùng cũng tìm thấy, ngồi chép lấy chép để, thình lình cô lườm qua mình, mình làm vẻ mặt “Ngây ngô” của Chibi Hoàng Yến giả như đang suy nghĩ cái j mông lung lắm.
Tay còn lại thì nhét sách vào rồi nhớ kĩ mấy ý viết ra giấy, thằng Toàn ngồi chép lấy chép để.
Gần hết 15’ mình cũng xong hơn 2/3 rồi. Thình lình cô bước nhanh xuống dãy bàn cuối và bắt được thằng Phát đang ngồi quay ở cách mình 2 bàn, hú hồn.
Chia đôi điểm, cấm làm bài tiếp, thằng này bình thường vui vẻ xốc láo bao nhiêu thì hôm nay ngoan ngoãn, hiền diệu bấy nhiêu. Nó ngồi ủ rũ úp mặt xuống bàn…khóc.
Ngẫm lại mới thấy mỗi con người có số phận riêng hết, đứa thì sinh ra đã giàu có rồi, đứa thì cua gái mãi ko dính, lại có đứa quay bài ngu mà vẫn bị bắt, nghĩ lại đéo hiểu sao mà con Angela Linh Tinh vếu nó to thế, ko bơm đạp phát chết luôn.
Cuối cùng nhờ nó bị bắt mình kịp quay thêm đoạn cuối, chép rào rào, thằng Toàn cũng đã xong, 2 thằng ngồi rung đùi, chuyến này ko 8,9 hơi phí.
Giờ ra chơi, cả đám xuống an ủi thằng Phát, nói an ủi cho nó văn hoa vậy thôi chứ xuống để cười vào mặt nó cái tội ngu, sau đó keo nguyên băng nhóm đi ăn sáng, hồi đó đi ăn sáng toàn đi nguyên một băng, ai nhìn cũng sợ, hề hề.
Đi ngang 11T, nàng đang ngồi trong lớp, nhìn thấy mình, mình chả buồn trông, quay lưng đi thẳng:Like a boss:.
Tự nhiên làm bài kiểm tra ngon xong ra ăn tô mì nó ngon hơn gấp bội, quyết định tự thưởng cho mình một chai pepsi.
Đang ngồi thì đám 12S mình quen vào ngồi cùng bàn. 1 thằng 12S cá với thằng bạn nó:
- “Mày dám đổ đầy ớt vào cái chén soup này ko, ăn hết 50k??”.
Mẹ, khôn như cờ hó, chén soup còn có chừng 1/3 mà đòi bỏ đầy tương ớt với ớt hột, uống xong thì qui tiên lun chứ 50k cái đệt j.
Ấy vậy mà thằng kia nó chơi thật, nó bỏ đỏ chót cái chén, nhìn mà mình còn thấy muốn ói nữa, sau đó nó đưa lên miệng uống cái ọt. Cả đám trố mắt ra nhìn, cái thằng cá độ mặt cắt ko còn hột máu, thế là nó đành phải mượn mấy đứa chung bàn để chung 50K nóng luôn. Nghĩ lại cũng tội, thằng kia nó thú vật cmnr.
Lên lớp cũng vừa lúc vào giờ học, có tiết Địa, môn này là môn mình cực ghét, học 12 năm trời mà đến tận năm 2 đại học mình mới biết Đà Lạt là thành phố của Lâm Đồng. Đó giờ cứ tính đâu là 2 thàng phố riêng cơ.
Giờ ra chơi, con bạn thân chạy ra cửa sau hú mình ra nói chuyện.
- “Cái giề??” – mình hỏi hờ hững.
- “Mày với em nó sao rồi, có nói chuyện chưa??” – nó dò hỏi.
- “Qua đến giờ ko gặp, kệ, chả quan tâm!”
- “Mày thật là, theo con gái người ta có mới có chút xíu mà đã nản, gặp thể loại m cua tao, tao đạp đít!”.
Con bạn mình lúc nào cũng thế, thẳng thắn đến lạ, cơ mà chỉ những lúc nó nói chuyện với mình thôi, với mấy thằng khác, diệu hiền đến lạ, nghĩ lại con gái thật lạ.
- “Chứ h m bảo t phải làm sao, mặt nó cứ tối thui thế, cũng chả đi ra khỏi lớp, sao gặp h??” – mình thểu não.
- “Ngu thế, chiều t nhớ m có môn học chung giờ với nó mà, canh lúc nó về thì bắt cóc, hề hề!”.
Nghĩ cũng đúng, giờ mà bơ luôn thì còn sớm quá, với lại mình theo nó chứ có phải nó theo mình đâu, mình bỏ cũng chả ảnh hưởng j đến cuộc đời nó.
- “Tao thương mày quá Như à!” – mình cười tình với nó.
- “Thôi, mắc ói, tao về lớp đây, còn lại coi mày làm ăn sao!”.
Nói chuyện với nó xong thấy nhẹ nhõm j đâu, công nhận hồi đó mình đầu tư bạn bè, thời gian, công sức cho việc gái gú ghê, còn lên đại học toàn lên fb nói chuyện chơi với gái, đc thì dc, ko được thì đi chơi game khá là lãnh đạm với chuyện tình ái.
Mấy tiết học sau khá là thoải mái, bị ghi sổ đầu bài môn văn vì ngồi nói chuyện vời đùa giỡn quá trớn, kệ, đang máu.
Trưa hôm đó về ăn vội chén cơm xong tót lên giường ngủ trưa chiều còn đi học, hồi đó học thêm giác 2h đối với mình bình thường, còn lên đại học ngày nào mà có học buổi trưa toàn cúp, giảng đường đại học nóng chịu ko tài nào nổi.
Mình học Toán lúc 2h, còn nàng 100% là đang ở cách mình 2 phòng học cho môn Hóa. Hy vọng giờ ra về còn chạy theo kịp, 80% là do mình, 20% thành công còn lại đành phó thác cũng do mình.
Chap 23.
Ngồi học thêm thầy giải bài nào chép bài đó cũng chả thèm quan tâm, tối về lôi ra làm là nhớ. Đã dự tính kế hoạch chút nữa gặp nàng hết rồi, cuối cùng thì một l