- Không còn là thằng nhóc hồi lớp 1 viết thư cho mẹ đòi bỏ nhà ra đi vì mẹ không phải mẹ ruột của mình, mẹ họ Nhiếp tại sao mình lại họ Nguyễn. Hồi đó phát hiện ra điều này mà khóc hết nước mắt, giờ thì ngồi cười thắt hết cả ruột.
- Không còn là thằng nhóc mê chơi game hồi cấp 2 lấy trộm 20k tiền của mẹ đi chơi sau đó đem 15k toàn tiền lẻ về rồi nhét lại trong cặp, cứ nghĩ có nhiều tiền hơn mẹ sẽ ko biết, sau đó thì cái mông trái của mình nó nghiêng hẳn một bên đến tận bây giờ.
Con trai mẹ bây giờ biết yêu rồi nhé! Chỉ là ko biết có tạch hay ko thôi.
Cẩn thận để bọc quà của nàng vào trong balo, vuốt vuốt, lấy dầu thơm xịt xịt lên này nọ, nghĩ lại sến bà nội. Xách con Martin @ thần thánh đi học, hôm nay hình như cảnh vật cũng vui lây với tâm trạng của mình, đang đi thì trời mưa nhẹ, clm nó phải vào trú mưa chừng 10’ thì hết.
Vào đến lớp lúc gần 6h40 rồi, chậc. Ngồi chém gió với lũ bạn tí thì vào giờ.
Vừa hết tiết 1 là mình trực chỉ 11T ngay, qua đến đó tần ngần mọt lúc rồi lại về, qua lại về chừng 2 lần, nàng vẫn ở trong lớp, vào tặng thẳng thì vỡ mặt. Thế là đi về, đợi cơ hội tiết sau.
Tiết học sau cũng chán như tiết học đầu, vẫn mặt ngầu với cái tâm trạng u sầu nghĩ về dự định tương lai, của trái đất.
Giờ ra chơi tiết 2, ra lan- can hóng qua lớp nàng ngay, vừa may được chừng 5’ thì nàng từ trong lớp đi ra, thế là chạy thẳng vào lớp lôi hộp quà tím chấm bi ra chạy theo nàng. Nàng đang đi về phía Đoàn trường, chắc là lấy sổ đầu bài hay cái đ’ j đại loại thế.
- “Eh Linh, eh!”.
Gọi mà nàng vẫn băng băng đi thẳng, ơ, điếc à.
Mình chạy vụt lên ngang mặt nàng.
Nàng nhìn mình cười nhạt.
- “Làm gì mà mặt như chuối ngâm thế??” – mình hỏi.
Nàng lắc đầu:
- “Ko, ko, đâu có j đâu!” – nhìn mặt là biết có chuyện j rồi, trông nàng khác thường lắm.
Mình giơ gói quà lên đưa nàng, lúc này đã khuất vào dãy văn phòng rồi, chắc chắn là chả có đứa nào thấy:
- “8- 3 vui vẻ nhé!” – mình nói, vẻ mặt hớn hở.
Nàng chỉ hơi cười lấy lệ:
- “Uh, cám ơn nhiều nha!”.
Cái quái j thế nhỉ, hay là nàng cầm hộp quà thấy nhẹ quá nên ko thích?
- “M bị làm sao thế, chả giống bình thường chút nào!”.
- “Đã nói là ko có j mà, thôi t lên văn phòng đây, có j nói sau nha!”.
Sau đó em nó băng băng đi thẳng để lại mình đứng tồng ngồng giữa hàng lang văn phòng.
- “Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia đứng chửi thề!”.
Bời vậy, người tính đéo bằng con gái tính, mình đã dự hôm nay sẽ là một ngày hạnh phúc, tuyệt vời, sáng láng này nọ, lúc đi hào quang chiếu chiếu lấn áp cả ánh mặt trời đỏ rực, lúc về kéo theo cả cái hố đen vũ trụ theo sau, giờ thằng nào mà đụng vào bố, bố đập chết cmn luôn, đang máu.
Lúc về, ghé ngang 11H gọi con bạn thân ra, cắt bớt phần đầu và phần cuối, kể khúc giữa cho nó nghe, mình vừa kể vừa thểu não, buồn xo. Con bạn mình nghe xong lặng xuống, mặt nó có vẻ trầm tư, trán nhăn lại ra vẻ đăm chiêu. Công nhận sống cả đời được mỗi con bạn thân, mình gặp chuyện buồn trông nó cũng chẳng vui, sau này phải tốt với nó hơn mới được, tự nhủ với lòng.
- “Thế này nhé, chuyện m với em Linh giờ ko quan trọng bằng tiết tới t kiểm tra Toán 1 tiết đâu, về lớp đi, từ từ t nói cho nghe!” – nó nói.
Hình ảnh về cô bạn thân thiết, đáng yêu, dễ thương trong mình vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh, nó nói xong quay phắt đi tỉnh bơ, còn mình đứng tồng ngồng, chết chân tại chỗ. Công nhận bạn bè tốt với nhau ghê.
- “Trong những giờ phút cuối, tôi thường ít tin vào phụ nữ!” – lz mẹ hồi đó chưa có câu này, phải mà biết thà tự đi lo còn hơn.
Về lớp, đi ra hành lang sau hóng mát, hồi đó dãy 11, 12 chỉ có mỗi lớp T là ko hề có hành lang sau, lớp 12 nằm trên, lớp 11 nằm dưới, sau này chuyển lên 12 vị trí cũng y chang như thế.
Ra hành lang sau, tựa đầu vào vai ý nhầm tựa vai lan- can suy nghĩ chuyện đời, quay qua thì đã thấy thằng Toàn chó với con bồ nó đang yêu thương ở trên cái ghế đá sát vách đó rồi, nói yêu thương cho to vậy thôi chứ tụi nó cũng chỉ đang ngồi nói chuyện với nhau thôi. Nhìn chúng nó tình thương mến thương trong lúc mình đang như thế này mà máu bừng bừng lên não, chỉ muốn phang chiếc dép vào 2 đứa đó để khỏi phải thấy cái cảnh GATO đó.
Đã bực còn thấy nóng nực, thế là mình vào lớp vác cmn cái ghế giáo viên ra ngồi gần chỗ 2 vợ chồng nó. Sau đó…nghêu ngao hát.
Mình hát rõ to, rõ bự, toàn mấy bài liên quan đến chia tay, bi kịch, khóc lóc này nọ. Lúc sau thằng Toàn rượt mình quá chừng, nghĩ lại hồi đó mà có cái danh hiệu “Trùm vô duyên” thì mình cũng vô cmn đối rồi, bệnh thật. Hèn gì mà sau này nhiều người con gái đến bên mình và sau đó…
Mấy tiết sau chả học hành dc cm j hết, giờ ra chơi nàng cũng ngồi lì trong lớp, mặt xụ ra như cứt ngâm, chả hiểu quái j luôn, thôi kệ, tặng quà xong bớt áy náy.
Chiều hôm đó buồn đời quá qua nhà thằng Phát nổ chơi, thằng này là trùm khoe khoang khoác lác, toàn nổ mấy thứ vớ vẩn nhưng ngoài ra thì nó cũng là một đứa bạn…như cứt.
Nó là cái thư viện di động về phim XXX, dạo đó Vàng Anh vừa có clip là ngày hôm sau nó đã có đoạn 15’ rồi, cũng chả nhớ mấy phút nữa, đúng thằng rãnh
Nhưng cũng may nhờ nó lâu lâu có cái xem free, cũng hay phết. Đến nhà nó lúc 2h trưa, nhà nó ngủ hết goy, mượn máy nó xem film cho đỡ ức chế, đang tính mở ra xem thì nó vội vàng đập vai mình:
- “Từ từ mày, đợi tao cái!”.
Mình đang ngơ ngác thì nó lấy tay lật úp cái khung hình chúa Jesu trên bàn vi tính của nó xuống.
- “Mày làm cái đéo j thế??” – mình ngạc nhiên.
- “Mẹ, nhà tao theo đạo mà, mỗi lần xem phải úp tấm hình này xuống, ko là phải tội!”.
Nghe nó nói mà mình tí thì bật cmn ra khỏi ghế mà xỉu vì cười. Đmm thằng chó, nội cái đống film XXX hàng trăm cái như mày cũng đủ xuống địa ngục bắt dế rồi, con, móa, lắm trò vcl.
Lúc đó mới nhớ ra nhà thằng này theo đạo, mỗi tuần nó đều đi học đạo 1 lần, rửa tay xin tội này nọ, mà thằng này thì ngoài rửa tội tàng trữ film cấm ra thì chắc cũng chả có tội j sất.
Hôm đó cũng nhờ có đống film của nó mình tỉnh táo ra hẳn, cmn, gái gú thích lúc nào chả có, buồn làm đếu j, rời nhà nó lúc 4h30 đi chơi bro. Chỉ có những lúc bay nhảy cùng trái bóng mới là lúc con người mình thoải mái và vui sướng nhất, chả vướng mắc bận tâm bất cứ một chuyện j hết.
Sáng hôm sau, nghe được tin 26- 3 này sẽ phá lệ tổ chức giải bóng chuyền lần thứ 2 trong năm, cả người phấn khích, vui sướng tột độ, đó cũng là mùa bóng chuyền tuyệt vời nhất, và vui sướng nhất trong cả đời cấp 3 của mình.
Chap 22.
Người ta thường bảo:
- “Trăm câu mẹ dặn không bằng một lời của gái xinh và dù có đi Tây trúc thỉnh kinh thì suốt đời cũng không bằng 3 năm đi linh