- “Thế thì chắc chắn em kết hợp luôn cách C đấy ạ!” – mình bắt đầu sốt ruột.
- “Chuẩn mje rồi, thế còn cách nào nữa ko, thật đặc biệt và khác biệt??” – nhìn mình cười ẩn ý.
- “Anh ơi! Ra ngoài kia em chấp anh cặp gậy, đánh nhau đê!”.
Đùa nhau à??
Đm, mình mà biết có nhiều cách khác biệt mình lên làm Thủ tướng rồi, xin việc éo j cho mệt.
Ảnh bắt đầu giảng giải cho mình ngân hàng cần những ý tưởng khác biệt, tuyệt vời, ngời ngời, mình chỉ nghe khúc đầu, tí thì ngủ mất. Mà để ý trong nhóm ứng viên phỏng vấn mình là đứa bị hỏi lâu nhất. Mấy đứa kia chỉ tầm 2,3 phút thôi. Mình ngồi buôn dưa lê gần 10’.
- “Ok được rồi, em có câu hỏi nào dành cho anh ko??”.
- “Dạ anh cho em ra được chưa ạ??”.
Sau đó thì mình ra ngồi đợi, thấy phòng vắng hẳn, lúc đó mới biết là còn tới 2 vòng phỏng vấn trực tiếp nữa, loại ứng viên từng vòng, nhìn quanh ko thấy con nhỏ kiêu kì lúc nãy đâu:
- “Mày chết chưa con, kiêu này!” – cười thầm.
Sau đó mình được gọi vào phỏng vấn lần 2, lần này là vào phòng họp riêng, một anh trẻ trẻ nói chuyện với mình.
Vẫn có vài câu hỏi cũ đã hỏi trước đó, ảnh nhìn mình gật gù, kinh nghiệm giao tiếp tích lũy bao lâu hôm nay có cơ hội mình vác ra dùng hết, cố ko à ờ, trả lời tự tin, lưng thẳng, thường xuyên cười dù bình thường mình ghét cười.
- “Em bảo khả năng nói chuyện trước đám đông của em tốt, vậy 4 năm đại học em thuyết trình nhiều chưa??”.
- “Dạ năm nào có làm nhóm em cũng thuyết trình hết!” – mình nhanh nhảu.
- “Thế sinh viên có đông ko?” – ảnh hỏi.
- “Dạ tầm 70 sinh viên!” – mình trả lời.
- “ờ cũng ko nhiều lắm nhỉ!” – cười ẩn ý, biết vậy mình bảo 1000sv cho nó bự.
- “Điểm thuyết trình của em khá chứ??” – lại hỏi.
- “Dạ có 1 môn được 10, mấy môn còn lại đánh giá chung ạ!”.
- “Ờ thế lúc đó em có run ko??”.
- “Ban đầu em run vãi anh ạ, tự nhiên lúc đứng trước cả lớp gái nhìn nhiều quá nên em đ’ run!” – mình cười nói.
Ảnh gật gù tỏ vẻ hài lòng.
- “Em bảo em là người vui tính, vậy em có bằng chứng nào chứng minh ko??” – ảnh nhìn mình chăm chú.
Hồi đó có em cặp với nhóc kia, cũng khá là xinh, ko linh tinh, còn…à học cùng trường luôn.
Cũng đi chơi này nọ, nói chuyện tâm đầu ý hợp lắm.Bữa đó nàng mới kể chuyện cười cho em nghe, và emthề đó là thời khắc quan trọng nhất trong mối quan hệ của em và nàng, đại loại câu chuyện “cười” của nàng nó thế này:
“Ngày xưa có bà mẹ chồng và nàng dâu, bà mẹ chồng có của cải quí gì đều đem cất hết trong tủ.
Còn nàng dâu mỗi lần mua vàng, tiền bạc, nữ trang đều đem chôn xuống đất.
Rồi một hôm, một quân cướp tràn vào nhà, cướp đồ, bà mẹ chồng mất hết đồ, còn nàng dâu ko bị mất đồ vì chôn dưới đất”??????
Hết chuyện (?!)
Xong nàng phá ra cười ngặt nghẽo.
CLGT??Hết chuyện rồi à?? Ráng dò nhanh suy nghĩ xem cái chuyện lờ đó nó mắc cười chỗ nào. Thấy mặt em ngu ra, nụ cười của nàng dần tắt, hiêu ý, đành phải cười.
Móa, ráng nhớ ra vụ thằng bạn bị tét quần mà em cười nghiêng ngả, cười như bị chó cắn, cười quá sá cười, nàng thấy vậy vui lắm
Đờ cờ mờ nói thật chứ nếu là 1 thằng bạn của em kể cái chuyện đó chắc em lao vào tán dép vào mõm nó rồi:
- “GIẢ BỐ 2 PHÚT CUỘC ĐỜI ĐI, HIU HIU!”.
Nhưng thôi, nhường tí cho nàng vui.
Tưởng chuyện đến đó là xong rồi, bữa đi nhậu với mấy thằng chiến hữu, em thì uống yếu nhưng tụi nó ép uống, có cả nàng nữa, bữa đó hơi say tí.
Rồi một thằng trong đám kể chuyện cười, thế đ’ nào lại ngay chóc cái chuyện mà bữa trước nàng vừa kể.
Có nhớ cl j đâu, nó kể xong, em trội cái bánh mì vô mặt nó:
- “Đmm, chuyện xàm vãi cứt!”
Nguyên đám đồng thanh ủng hộ, chửi thằng đó như chó.
Nhớ lại thì lúc đó mặt của nàng nó như thế này này ‘__’
Mà em thì éo để ý, đi ngủ.
Sáng hôm sau nàng và em đường ai nấy đi…hic.
Thế là xong phần bằng chứng, sau đó có hỏi mình thêm vài câu về áp lực chỉ tiêu công việc này nọ:
- “Dạ mấy cái đó anh khỏi lo, em thầu hết!”.
Có nhìn lén thấy lời phê của ảnh trong CV của mình một câu chắc chắc mình nhìn ko sai:
- “Có khả năng!”.
Cảm thấy thoải mái hơn rồi, lại được mời ra ngoài chờ.
Số lượng ứng viên chỉ còn khoảng 6 người. Phù, có rớt cũng ko hổ thẹn.
Vòng cuối bắt đầu sau đó 5’, lần này mình vào thẳng phòng của giám đốc, là một căn phòng kiếng có hình tròn, nhìn rất là ấn tượng.
Nhìn CV của mình xong (Trên đó có 2 lời phê qua 2 vòng) ảnh cười thoải mái:
- “Em hãy giới thiệu về mình!” – lại trả lời như cũ, đơn giản.
Phỏng vấn với anh giám đốc này là thoải mái nhất, hay cười với mình.
- “Trường em có bao nhiêu khoa??”.
Hỏi câu đó mình cũng đứng hình hết 1/1000s, hỏi trường em bao nhiêu gái đẹp còn biết chứ câu này thì, haizz, nhưng đã phỏng vấn là ko dc ấp a ấp úng mình phán luôn là 11 khoa, sau đó trong lúc ảnh gật gù mình nhanh chóng liệt kê ra trong đầu, bỏ mje, thiếu mất 1 khoa, chả nhớ tên.
Ảnh kêu mình kể tên, mình đọc vanh vách, khoa cuối cùng mình chế là tên “Khoa Giáo Dục Cơ Bản” cũng chả nhớ trường mình có cái khoa đó ko, về sau nhớ lại mới nhớ trường có 13 khoa hay j ấy.
Sau đó hỏi han thêm địa chỉ này nọ ảnh bảo mình có thể ra về và đợi kết quả, thế là kết thúc 1h30 đồng hồ phỏng vấn mệt mỏi, cũng khá hài lòng, dù có hơi tệ vòng 1 nhưng 2 vòng sau chắc là ổn.
Thế đấy, lần đầu tiên đi phỏng vấn của mình đó mấy bạn ạ!
***
Chap 11.
Rời nhà cô hiệu phó, 2 lớp quyết định chào từ biệt nhau, mình cũng mệt vãi rồi, đi từ sáng đến giờ, thế là chạy thẳng về nhà. Ăn vội cái bánh chưng mẹ để dành xong là tầm 4h chiều, đi vòng vòng quanh xóm chơi.
Công nhận cứ mỗi khi Tết đến không khí khu xóm của mình mới ấm cúng và thoải mái làm sao, nhà nào cũng thấy nghe nhạc xuân, cắm bông biếc đủ cả.
Mình ghé nhà ông hàng xóm chơi, 2 cha con đang ngồi đánh cờ. Ông hàng xóm này là thằng cha điếm thúi nhất cái xóm mình hồi ấy, chả rất là mê đánh cờ tướng, thế là vác tiền đi đặt hẳn 1 bàn cờ bằng gỗ. Chính giữa bàn cờ là dòng chữ to tổ bố:
- “Hạ thủ bất hoàn!”.
Đại thể là đã đi cờ ko được hồi lại.
Lúc này 2 cha con đang đánh cờ khá căng thẳng, hỏi ra mới biết thằng con thắng được 50k còn ông bố thắng thì thằng con phải đấm lưng cho mấy ngày. Chả ai chịu nhường ai, thẳng còn đánh khá bao nhiêu, ông bố đánh cùi bấy nhiêu, cuối cùng ổng đi nhầm một nước cờ. Thằng con bắt luôn con xe.
- “Ấy ấy, bố đi nhầm, đưa lại con xe đây, bố đi đường khác!R