Tôi dần gây ấn tượng tốt với Ba má và ông anh trai của L. Phải nói sao nhỉ, ông bà là một người rất hiểu chuyện biết nhìn người (nên chắc nhìn ra tôi và sống rất thời cuộc…
Gia đình tôi dần làm ăn khấm khá lên, nhờ sự giúp đỡ của ông chú C… Con em gái tôi thì càng ngày càng học giỏi nhưng cái tính bướng bỉnh, nghịch ngợm của nó thì chẳng thay đổi tí nào…
Bà N và ông anh trai của L bắt đầu yêu nhau, tất nhiên vẫn hay gây chuyện suốt, nhưng nhiều khi hờn dỗi như những chất keo để gắn chặt tình yêu, để mọi người hiểu nhau hơn vậy…
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến trôi đi cho đến một ngày cuối tháng 10, hôm đó tôi nhận được điện thoại xa từ ông chú C bên nước Nga gọi về…
- Alo, chú C à
- Uhm, con nghe ba má con báo tin chưa?chú muốn con sang bên này làm việc tầm 3 năm với chú, bên này thời gian này chú đang làm ăn khấm khá lên, nhưng khổ nỗi quá nhiều cửa hàng, chú không quản nỗi, mà chú bên này cũng chẳng biết tin ai ngoài gia đình mình, cháu tạm thời gác việc học sang giúp chú 1 tay nhé
- Dạ, nhưng, cháu sợ mình sẽ không làm được việc đâu ạ, cháu đã quản lý nhà hàng, khách sạn bao giờ đâu, làm sao có kinh nghiệm…với lại…
- Không sao, cháu cứ qua đây chú sẽ dạy dần dần cho cháu, cái chú cần là một người đáng tin tưởng chứ không phải là tài năng.
Thấy tôi im lặng suy nghĩ chú C tiếp lời…
- Học hành thì sau này về học tiếp cũng được, nhưng cơ hội này thì chỉ có một lần, thời buổi làm ăn này ai nhanh thì người ấy có tiền thôi cháu ạ, với lại sang đây kiếm ít vốn liếng cho sau này cũng là việc tốt mà…
- Nhưng còn ba má con, và bạn bè con nữa, con sợ xa họ lắm…
- Ba má con đồng ý rồi, giờ quyết định cuối cùng là nằm ở con. Mười ngày nữa chú sẽ về VN lúc đó chú rất mọng cháu sẽ qua đây cùng chú.
Chú C nói rồi cúp máy đẻ mình tôi với khoảng không gian im lắng, hỗn độn những suy nghĩ trong đầu…Tôi phải lựa chọn gì đây Tình yêu hay sự nghiệp…???
Tôi nằm suy nghĩ bao điều, đến bữa tôi cũng chẳng thèm ăn cơm nữa, buổi chiều hôm đó tôi quyết định hẹn em để nói lên nỗi niềm của mình, dù sao bây giờ L cũng đã là một phần trong tôi, nếu một mình quyết định việc trọng đại này thì tôi thấy mình ích kỷ quá, hôm đó tôi sang nhà L lấy cớ dẫn L đi chơi, hai chúng tôi đi dạo trên con đường rụng đầy hoa sữa ngày xưa, cũng đã gần một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, đi bên L lòng tôi buồn trống trải, còn em thì chưa biết chuyện gì nên vẫn tươi cười như mọi khi, đi được quãng đường khá dài bên tôi không nghe thấy tôi nói gì L quay sang tôi lên tiếng…
- Ủa, Sao nãy giờ anh không nói gì vậy, chắc dẫn em ra đây không chỉ để đi bộ thế này chứ…
Tôi khẽ nhìn em gượng cười, tôi chẳng buồn nói nữa, những suy nghĩ trong đầu tôi đang rối bời và giờ đây khi bên em, được nhìn thấy em, thấy đôi môi em, nhìn em hạnh phúc, tôi lại thấy lòng rối bời thêm giữa 2 quyết định ấy…
- Anh có chuyện gì à, hay anh bị mệt, sao phờ phạc thế?
Tôi nhìn L, nhìn thân hình bé bỏng của em, rồi kéo lại gần ôm thật chặt, L cứ đứng yên cho tôi ôm…Bọn tôi vẫn ôm nhau, 5 phút, 10 phút…Rồi L khẽ thỏ thẻ nhẹ vào tai tôi…
- Anh có chuyện gì à, nói em nghe đi…
- Em có yêu anh không hả L, (tôi chẳng hiểu sao mình hỏi câu đó nữa)
- Ngốc, L yêu anh nhất mà
- Thật chứ, giọng tôi yếu mềm…
- Thật mà, giờ thì nói cho em nghe có chuyện gì đi
Có lẽ tôi sắp khóc, nhưng sao nước mắt tôi chẳng thể rớt ra…hay tại tôi vẫn đang cố giữ nó trong khóe mi rưng rưng kia, tôi sẽ không khóc, tôi tự nhủ mình như vậy…Tôi buông L ra, nắm tay L đến ghế đá phía trước ngồi kể hết mọi chuyện, dường như cũng mang dòng suy nghĩ như tôi em im lặng hồi lâu, tôi cũng vậy…Một lúc sau em quay qua tôi khẽ nụ cười nhẹ lên tiếng…
- Ngốc quá, anh còn suy nghĩ gì nữa, phải đi chứ, đây là cơ hội rất tốt của anh mà…
Như quá hiểu L tôi nhìn xa…
- Đừng trấn an anh nữa, anh sẽ không đi đâu…
- Không, anh phải đi chứ, tương lai của anh đó…L quay sang nhìn tôi
- Không, anh chỉ cần ở bên em thôi, anh chẳng muốn tương lai gì hết…
- Ở bên em, uh, em cũng muốn lắm chứ, anh nghĩ em muốn xa anh lắm à…Nhưng…Nhưng nhiều khi mình phải biết nhìn xa cho tương lai anh à…
- Anh sẽ không đi đâu hết, đó là quyết định cuối, đáng lẽ ra anh không nên kể chuyện này ra cho em, tôi quả quyết, mắt chẳng dám nhìn L vì tôi sợ nếu nhìn em chắc nước mắt tôi sẽ rơi…
- Anh thật hèn nhát…L rưng rưng nước mắt…Tôi thì chẳng biết làm sao
- Anh hèn nhát, ừ, anh làm kẻ hèn nhát cũng được, miễn là anh được bên em, có đáng không em
- Không, L trả lời nhanh hơn cả tôi tưởng tượng
- Em không yêu anh à, đúng không, sao em có thể để anh ra đi chứ, anh sẽ chết vì thiếu em mất…
- Em muốn yêu một người đàn ông cứng cỏi, không phải là một người đàn ông lụy tình vì thiếu em…Nước mắt L tuôn rơi trên đôi gò má…
Trước câu nói của L tôi như chết lặng, tôi chẳng muốn nhìn em khóc nữa, quay đầu lại tôi khẽ lấy khăn ra lau nước mắt cho em, tôi rất sợ những giọt nước mắt của em, tôi nghĩ một kẻ như tôi chẳng đáng để em phải khóc…
- Anh sẽ không đi, và chúng mình lại hạnh phúc bên nhau như chưa hề có chuyện gì em nhé…
- Xin anh đừng, L nấc giọng nhìn tôi, mắt đẫm lệ…
- Anh có tin em không, L hỏi dồn…
- Tất nhiên là có rồi
- Vậy anh hãy nghe em lần này nhé, tương lai của anh cũng chính là tương lai của chúng ta sau này mà… L tiếp tục khóc, từng hàng lệ như tiếp nhau chảy xuống, L khóc nhưng chẳng phát ra tiếng…Nhìn L khóc tôi đau lòng kinh khủng
- Em đừng khóc nữa, anh sẽ nghe em…
Em quay sang ôm tôi thủ thỉ…
- Em sẽ đợi anh trở về, dù là 3 năm hay 30 năm đi nữa, em sẽ đợi anh…:buonkhoc:
Tôi ôm L còn 4 ngày nữa tôi sẽ bay, nghĩa là chỉ còn ngày mai nữa thôi là tôi phải xa L tôi muốn ở bên L thêm tí nữa, bầu trời dần kéo màn đêm buông xuống, còn tôi và em thì vẫn ngồi đó…
Chap 19:
Tôi đưa L về nhà rồi cũng về phòng luôn, tôi đóng cửa gục đầu xuống gối, nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống ướt đẫm chiếc gối, tôi ngủ thiếp đi mà chẳng buồn ăn uống gì nữa…Ngày mai là ngày cuối cùng tôi được bên cạnh L, thoảng trong giấc mơ tôi tỉnh dậy tự miệng lẩm bẩm
Sáng hôm sau, hôm nay là thứ 7, tôi cố dậy sớm hơn, tôi muốn quý trọng những giây phút mà tôi và L còn bên nhau, 3 năm, tôi biết nó dài đến mức nào để trân trọng quãng thời gian này…
- ALo, người yêu tôi dậy chưa?? tôi cố giọng thật vui như không có chuyện gì xảy ra
- Dạ, em cũng vừa dậy, giọng L hơi yếu, đủ để tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra suốt đêm qua
- Anh qua đón em đi chơi nhé
- Dạ, hihi, L và tôi quá hiểu nhau, L cũng như tôi, em đang cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì, tôi biết điều này…
Tôi phóng xe nhanh qua nhà em, hôm nay em mang bộ đồ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau (lúc em tuột xích) khẽ cười một nụ cười làm tôi mê hồn…
- Đi chơi đâu vậy anh?
- Đâu cũn