- Anh không ăn nhìn chi em
- Anh nhìn em là no rồi, cần gì ăn nữa
- Khéo nịnh thôi
Tôi về nhà đánh một giấc ngủ “tăng ca” nữa đến trưa mới dậy, hôm nay là thứ bảy, bầu trời xuân có chút nắng ấm nhẹ, từng đàn bướm khẽ dập dìu cánh đuổi nhau đi theo hàng, phê phẩy cái cánh theo nhịp…Ngồi suy nghĩ bâng quơ trước cầu thang thì nghe tiếng của cô chủ trọ vọng từ dưới lên
- Ngồi nghĩ gì mà ngơ ngác thấy tội thế con, đang tính kiếm em nào đi chơi à
- Cháu thì có em nào ạ, cô có gửi con P (con gái cô chủ trọ) cho cháu thì cháu yêu, hêhê
- Được, cô duyệt cho 2 đứa mày yêu nhau đó, mai dẫn nó đi chơi đi con
- Sao không phải hôm nay mà là ngày mai hả cô (Bắt chước câu của L hôm bữa)
- Thì mai là ngày Valen gì gì đó còn gì
Như ngộ ra điều gì tôi chạy vào nhà ngước lên xấp lịch kiểm chứng, mai 14/2 là ngày lễ tình yêu à, nhìn lẩm nhẩm đọc câu danh ngôn phía dưới: “Cảm giác mất mát duy nhất mà bạn cảm nhận được là khi bạn yêu một ai đó hơn cả chính bản thân mình”
- Chuẩn men, tôi đứng đó cười lơ ngơ y như câu này được viết ra dành cho riêng tôi vậy Một thằng F.A có thâm niên như tôi mà cũng có lúc quan tâm đến mấy cái này đây, tôi tự cười bản thân
Cả buổi chiều tôi suy nghĩ rất nhiều. đi đi lại lại suy nghĩ liệu mình có nên “báo cáo” tình cảm của mình cho L biết không đây, quen nhau cũng được hơn 5 tháng rồi, biết bao nhiêu là kỷ niệm… Tôi chậm chạp bước lại gần tờ lịch rồi xé nó ra, câu trả lời hiện lên trong đầu tôi ngay lúc ấy…
- Được, mình sẽ thử…:
Tôi bắt đầu lên internet tìm những tài liệu về cách tỏ tình, có nhiều cách lắm, có người thì sắp nến thành hình trái tim rồi hát, có người thì ra công viên lựa chỗ đông người tỏ tình (cách này hơi sến), có người lại làm clip tặng…Nhiều vô kể mà tôi chẳng thấy mình hợp với cái cách nào, vì tôi vốn không thích quá khoa trương nhưng cũng không quá lạc hậu, cổ hủ (tỏ tình mà đứng hát giữa đám đông như ông cha ngày xưa thì thấy nó không khả quan cho lắm) Sau hồi lâu luận kế mà tôi chẳng nghĩ ra kế nào, định gọi cho mấy thằng bạn hiến kế nhưng lại thôi, nghe xong liệu mình có theo hay không, hay rồi lại mang tiếng có gấu… Thôi, tôi quyết định đến đâu ta tính đến đó, gì chứ làm theo con tim mình mách bảo mà không theo một “kịch bản” nào vẫn thấy hay hơn…
Tối hôm đó qua nhà em, sau hồi lâu hầu nước phụ huynh thì cũng xin được 2 bác cho đưa L đi chơi, hai bác đồng ý nhưng với điều kiện phải có mặt tại nhà lúc 22h đêm…L mặc chiếc váy liền thân màu kem, trang điểm nhẹ, trông như một nàng công chúa, tôi mẩn mê với cái đẹp đó đến nỗi L phải chống mắt nhìn tôi mấy lần tôi mới tỉnh giấc…Hai đứa đi chơi nhiều nơi lắm, mỗi nơi ghé qua một ít, nhiều lúc định thổ lộ rồi nhưng có gì đó như ngăn cản lại vậy, tim thì muốn phóng ra khỏi lồng ngực nhưng miệng thì cứng đơ, chẳng lắp bắp thành lời…Rồi tôi dẫn L đến bờ hồ hôm bữa, dù gì đây cũng yên tĩnh, dễ “làm ăn” nhất còn gì 21h đêm, bờ hồ về đêm lóng lánh ánh đèn như những con mắt nhỏ, khẽ lâu lóng lánh chạy theo từng gợn nước lăn tăn nghịch ngợm, không hề có một chút gió nào nhưng cũng cảm thấy chút se lạnh…Bên kia hồ cũng có mấy đôi đang ngồi ôm nhau ríu rít, chắc họ đã xong phần việc tỏ tình của mình và đang tận hưởng cái thành quả đó
- Em ngồi đây đợi anh xíu nhé
- Ơ, anh đi đâu
- Anh đi qua đây, xíu về ngay
- Ừhm, nhớ về nhanh nhá, em sợ ma lắm
Bước chân nhanh, vừa đi vừa đan cái tay suy nghĩ, rồi tự nhiên vị thần tình yêu lạc lối nào chỉ cho tôi một cách khá hay…Vào mua ngay một bịch bỏng ngô, phải, những lúc thế này em thích ăn ngô nhất còn gì, mua cái bịch to nhất luôn) Khi đã có đủ độ tự tin, tôi bước đến đứng phía sau ghế…
- Hey, ngô bỏng nè, thấy em vui lắm, cầm nhanh, mắt thì tíu tít…
Rồi như mọi khi L đưa tay vào lấy ngô, bất giác em phát hiện điều gì lạ, em đưa cái tay ra nhìn chiếc dây chuyền màu bạch kim lúc nãy tôi bỏ vào…Chớp cái mắt nhìn tôi, nhìn kute quá mức quy định…Tôi ngồi bên cười nhẹ
- Anh tặng em đó
- Đẹp quá, em cảm ơn anh, tay đưa cái vòng lên nhìn nhìn
- Để anh đeo cho nhé, nhẹ vén tóc nàng luồn chiếc dây qua, khó khăn lắm mới đeo được (tại chưa khi nào đeo cho con gái hết) không ngờ nó khó khăn, lúng túng đến như vậy…Bên kia L đang mặt ửng đỏ, dưới ánh đèn phố nàng vẫn toát lên một vẻ đẹp quý phái…
- Trước anh hứa tặng quà em, giờ mới tặng được đó, hì
- Hihi, L tưởng anh quên mất oy
- Sao quên được, tôi nhìn vào sâu trong ánh mắt L
L nhẹ gửi cái đầu nhỏ xinh xuống bờ vai tôi, Cảm giác thật tuyệt, tôi khẽ hít nhẹ mà tận hưởng cái cảm giác ấy và mong cho nó đừng trôi qua quá vội…Khẽ vén mấy sợi tóc của L tôi nhìn L trìu mến
- L này, anh có điều này muốn cho em biết…
L như hiểu được độ nghiêm trọng trong ánh mắt của tôi nên nhỏm đầu dậy chờ tôi nói…Cầm đôi tay mềm mại của L tôi nhìn sâu vào mắt em, khe khẽ nói…
- L…Trước đây anh từng nghĩ rằng nếu tìm được người con gái anh yêu thương nhất thì anh sẽ hát cho người ấy nghe bài hát mà anh thích nghe nhất
L nhìn tôi, ánh mắt long lanh
- Thế anh đã tìm được
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹567›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
chưa ạ?
- Anh tìm ra rồi và anh cũng đã hát cho người ấy nghe cách đây không lâu rồi em ạ
- Ai mà may mắn thế zạ (Hỏi xoắn không đó em)
- Là em đó…Tôi xích người lại gần L hơn, ánh mắt vẫn sâu hút trong đôi mắt L
- Anh muốn trao món quà lớn nhất của đời anh cho em, L này…
- Em làm bạn gái anh nhé?!
L khẽ thẹn thùng cười, câu nói tôi muốn nghe nhất nhẹ nhàng được L trao qua…
- Dạ
Tôi choàng tay sang vai ôm L xoa xoa bờ vai em, tôi không đủ can đảm để nhìn em nữa, và dường như em cũng vậy…Ánh trăng hôm nay sao thật đẹp, nó hiền hòa chứ không mang vẻ lạnh lẽo như những đêm tôi ngắm nó nữa…
Chap 18:
Những ngày đầu yêu nhau thật ngọt ngào, những tin nhắn, những cuộc điện và những lần hẹ hò càng nhiều hơn, tôi bắt đầu cảm nhận đựợc cái hương vị tình yêu mà ngày trước vẫn hằng muốn một lần nếm thử…
- Halo anh, anh dậy nhanh qua đón em đi học điii…
- Ok con dê
Vẫn là chiếc xe đạp cũ, chiếc xe gắn liền với tuổi thơ nay lại gắn chặt tình yêu tôi và em, tôi chở em trên từng ngõ phố, tung tăng rong ruổi cả ngày mà không biết chán, nhiều lúc tôi thấy tình yêu sao quá ngọt ngào quá, cũng có đôi lúc hờn dỗi nhau, nhưng nó chẳng thể kéo dài được quá một ngày, tôi yêu em, em yêu tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ để tôi và em xóa đi những gờn dỗi nhỏ nhặt đó…
Với D hay nhiều cô bạn khác, tôi vẫn luôn giữ thái độ cũ, ngay sau khi xác nhận tình yêu chính của mình tôi chẳng bao giờ có ý “yêu dự bị” như những chàng trai khác, chỉ riêng một tình yêu, tôi nghĩ như vậy là quá đủ rồi, về phần em, em cũng có rất nhiều vệ tinh xoay quanh, nhưng em cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định với họ, tôi tin em, đôi l