- Haizzz…ông đúng là thằng ngốc mà…- Kent nhanh chân bước theo nó…
- AAAAAAA…mình điên lên mất…sao lúc nào mình cũng nói ngược lại những gì mình suy nghĩ thế này???…Á Hiên…phải làm sao để nói rằng “tui thích bà” đây??? tui phải làm sao để bà hiểu đc tui đây?? – Quân buồn bã…
–
Lúc này nó và Kent đang trên đường đi lại nhà của bà lão lúc trước…
- Hiên vẫn còn giận Quân hả???
- …- nó không nói gì mặt vẫn hậm hực…
- Có những chuyện chúng ta nên dùng con tim để cảm nhận nó…- Kent nhìn nó mỉm cười…
- Được rồi…Hiên sẽ không bỏ cuộc đâu…Hiên nhất định sẽ hạ gục tên đầu heo đó…ông ấy sẽ hối hận kaka…- nó ra vẻ hí hửng…
–
Tại bệnh viện…
- Sao mài lại đến đây nữa?? tao ở 1 mình đc rồi, về đi…- Quân chau mài nói…
- Tại ngày nào mài cũng lải nhải bên tai tao, bây giờ mài què rồi…không có ai lải nhải…tao thấy hơi vắng vẻ không quen cho lắm…- Duy vừa gọt táo vừa nói…
- Ê…Duy
- Hả???
- Mài mà yêu tao là không đc đâu đấy…tao với mài không đc đâu…biết chưa hả??? – Quân nhìn Duy nhăn nhó…
- BỐP…KHÙNG HẢ MẠI…- nói đoạn Duy chọi trái táo về phía Quân…
- Ê…tao là bệnh nhân đó sao ai đến đây cũng đánh đập tao là sao hả??? – Quân la lớn…
- Bà Hiên đến đây rồi hả??? lại cãi nhau nữa sao??? Chắc là mài gây sự trước chứ gì nhìn là biết.
- Thằng quỷ…mài là bạn tao mà nói giọng bản phội thế hả??? – nói đoạn Quân lấy gối chọi tới tấp về phía Duy…
-
- Là…là…là ngôi nhà này hả??? Kent…nhìn kĩ coi…coi có lộn số nhà hông vậy?? – nó nhìn Kent ú ớ…
- Không có lộn đâu…đúng rồi…
- Trời ơi…sao giống cái cung điện quá vậy Kent??? – nó quay sang nhìn Kent với khuôn mặt ngỡ ngàng…
–
- Chào 2 cháu…cuối cùng thì ta cũng gặp được 2 cháu để có dịp nói lời cảm ơn rồi…bác họ Quách tên là Thanh Hà – bà lão vui mừng nói…
- Quách…Thanh Hà??? – nó và Kent mở to mắt ngạc nhiên…
- Bác đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn lựa chọn siêu mẫu hàng đầu trong giới giải trí ?! – Kent nhìn bà lão nói…
- HẢ??? LÀ…LÀ TẬP ĐOÀN HỌ…HỌ…QUÁCH…Ư???? – nó hốt hoảng sửng sốt nhìn bà lão…
–
- Trời ơi…nhà gì mà to dữ vậy nè trời…mà sao hông thấy cái nhà vệ sinh ở đâu hết trơn vậy…hixx…chắc mình chết quá…sao phòng nào nó cũng giống phòng nào hết vậy nè??? – nó ngó ngang ngó dọc tìm kiếm nhà vệ sinh…thì đột nhiên…
- Kịch…Kịch…Kịch…1 tiếng động lạ phát ra từ 1 căn phòng gần đó, với sự tò mò nó e dè tiến lại…
- AAAAAAAAAAA…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM…CÓ ĂN TRỘM…- nó la lên thất thanh khi phát hiện có người đang cố gắng trèo vào qua đường cửa sổ…
–
co rồi đây!!!!!!!!!!!!
-
- AAAAAAAAAAA…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM…CÓ ĂN TRỘM…- nó la lên thất thanh khi phát hiện có người đang cố gắng trèo vào qua đường cửa sổ…
- Ê…đừng có la nữa…im lặng đi…- CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM…- ĐÃ BẢO LÀ IM ĐI MÀ…- tên con trai nhanh chóng trèo qua cửa sổ, tiến lại dí sát nó vào tường và không quên bịch miệng nó lại…
- Sao cô hét lớn thế hả??? tui đã bảo cô là im lặng mà…- hắn khẽ nói…
- Cô là ai thế hả??? tại sao cô lại ở đây hả??? ê…tui đang nói chuyện với cô đó…bộ cô câm à??…ư…ư…uhm…ư…uhm…- hắn vội vàng buông tay khi phát hiện nãy giờ đang bịch miệng nó…
- Ông khùng hả?? bịch miệng người ta như thế kêu nói chuyện thì làm sao mà nói đc…mà ông là ai??? Ăn trộm??? đúng rồi…ông là ăn trộm…BỐP…BỐP…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM ĐỘT NHẬP…- nó đánh tới tấp vào “tên ăn trộm”…
- Có chuyện gì thế???…- Á HIÊN…Á HIÊN…- bà lão và Kent khi nghe tiếng kêu thánh thót của nó vội chạy lên xem…
- Ăn trộm…có ăn trộm đó…là tên này nè…cháu thấy cái tên này đang cố trèo từ cửa sổ vào đó…- nó hốt hoảng nói…
- Bây giờ cháu mới chịu về nhà sao hả??? thay đồ mau rồi xuống lầu nói chuyện với ta…– giọng bà lão nghiêm nghị…mang theo n~ cái nhìn đầy thắc mắc của nó và Kent khi nghe bà gọi “tên ăn trộm bằng cháu”
-
- HẢ??? CÁI TÊN ĂN TRỘM ĐÓ LÀ…LÀ CHÁU TRAI CỦA BÀ HẢ??? – nó nhìn bà hốt hoảng…
- Nó là cháu trai duy nhất của bà tên là Quách Hạo Nam, từ nhỏ đã được bà nuông chiều nên nó rất hư hỏng…bà rất xin lỗi vì đã làm cháu sợ…
- Tại sao bà phải xin lỗi cái con nhỏ giang hồ đó chứ??? – Nam từ trên lầu hậm hực bước xuống…
- Ê…nhỏ lùn mã tử…cô là ai hả?? sao lại ở nhà tui…hì…còn cả gan dám đánh bổn thiếu gia nữa chứ…cô chán sống rồi hả??? bộ cô không biết tui là ai hả?? tốt nhất là cô hãy biến ngay khỏi mắt tui trước khi tui thả chó đuổi cô đi…– Hạo Nam nhìn nó chằm chằm nhếch môi cười…
- Hạo Nam…sao cháu lại có thái độ như thế hả??? cháu có biết đây là…- “nhỏ lùn mã tử”???…”nhỏ giang hồ”…RẦM…- nó bất ngờ giơ tay đập mạnh xuống bàn đứng dậy… trước n~ ánh mắt bất ngờ của mọi người…
- Cái tên ăn kia…ông hãy vểnh cái lỗ tai lên mà nghe cho rõ đây. Tui đến đây là có lời mời từ bà của ông và đường đường đi vào bằng cửa chính…chứ không như ông – 1 tên thiếu gia vô dụng bất tài suốt ngày ăn chơi xòe tay xin tiền…xấu hổ đến mức phải trèo cửa sổ mà vào nhà…còn bị người khác đánh vì tưởng là trộm…hứ…mở to mắt mà nhìn lại mình đi ông tưởng ông đẹp trai lắm hả??? đã xấu mà còn chảnh…- nó đứng bật dậy giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hạo Nam nói…
- …- Hạo Nam ngồi đơ người cứng họng trước hành động ngoài sức tưởng tượng của cậu vì trước giờ chưa hề có 1 cô gái nào dám làm như thế…
- Cháu xin lỗi vì đã vô lễ trước bà…chào bà cháu về trước ạ…- nói đoạn nó bước nhanh ra cửa và không quên liếc xéo Hạo Nam…
- CON NHỎ LÙN MÃ TỬ ĐÓ…NÓ TƯỞNG NÓ LÀ AI HẢ??? ĐỒ LÙN…CÔ CHẾT CHẮC VỚI TUI RỒI…HÃY ĐỢI ĐÓ…- nói đoạn Hạo Nam hậm hực bước lên lầu…
- Hihi…Á Hiên…Hạo Nam…có lẽ phải nhờ vào cháu rồi…hihi…- bà Hà đưa ly trà lên uống cười vui vẻ…
-
Lúc này tại bệnh viện…
- …- Quân ngồi bất động mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại như chờ đợi 1 cái gì đó…
- Nhìn cái gì mà nhìn…dù mài có nhìn đến mức nổ con mắt