- Nó sao thế cô Kim – mẹ hắn tiến lại
- Tôi ko biết, tự nhiên hôm nay cậu ấy kì lạ vậy đó, chắc có chuyện gì ko vui
- Tôi thừa biết nó quá mà, làm gì có chuyện khiến nó bỏ bữa với tôi cơ chứ, để tôi lên xem thử…
- Dạ thưa phu nhân
Phòng hắn
Rầm…rầm…tiếng đồ đạc vỡ trong phòng hắn ngày càng nhiều
- Làm…sao có thế có chuyện đó chứ…rõ ràng đó ko phải sự thật mà… – Hắn gào thét thảm khốc
- Vì…mình mà Heo ra nông nỗi đó ư…
- Ko thể nào mà…nhưng… – hắn chợt nhớ lại những lời nói của 2 cô bạn ở bữa tiệc, nó thật sự rất đúng vơi những gì mà hắn vừa nghe từ người thanh niên đó
Cộc…cộc… – tiếng gõ cửa của mẹ hắn
- Long ah…con sao thế…có chuyện gì ah, mở cửa cho mẹ xem – Mẹ hắn lo lắng bà chưa bao giờ thất con mình như thế cả
- … – hắn vẫn im lặng
- Hoàng tử ah…con mở cửa cho mẹ nhanh, có chuyện gì mà con ra như thế này, mở cửa cho mẹ nhanh coi, ko nghe mẹ nói gì ah – Mẹ hắn tức giận đập cửa rầm rầmnhưng đáp lại hắn vẫn ngồi im ko nói gì
- Con ko mở mẹ cho người phá cửa đó có mở cửa ko hả?
- …Két… – Hắn đúng dậy mở cửa rồi đi thẳng ra gara lấy xe phóng đi
- Long…Long ah…con đi đâu thế hả ?- mẹ hắn vội vã chạy theo nhưng ko kịp hắn đã phóng xe vụt mất
Bệnh viện Blue
- Mẹ về nghỉ đi, con ở với em là được rồi, mẹ cũng mệt lắm rồi- Phong khuyên bà Hà
- Ko…hức…hức…mẹ phải ở bên nó con ah…mẹ phải ở bên Ly…mẹ ko được xa nó…mẹ sợ…sợ lắm con ah – Pà Hà nói trong nước mắt
- Ly nhất định phải tỉnh dậy mà, mẹ yên tâm về nghỉ ngơi đi, khi nào em tỉnh con sẽ báo cho ba mẹ biết mà
- Ừ…con nó nói đúng đó mình ah, mình về nghỉ ngơi tí đi, trông mình yếu lắm rồi – Pố nó cũng khuyên ngăn mặc dù ông cũng ko mốn rơì xa nó tí nào…thật sự ai cũng lo sợ cho nó cả nếu 2 hôm nữa mà nó ko tỉnh thì coi như nó đã chết
Bố mẹ nó đã ra về, chỉ còn lại mình nó và Phong
- Heo anh, bao giờ em mới tỉnh dậy hả ? em có biết mọi người lo sợ lắm ko, em ko được bỏ lại mọi người mà ra đi như vậy đó. Anh đã biết “ Gao” là ai rồi, tất cả cũng tại cậu ta mà em ra nông nỗi này cả, em hãy tỉnh dậy đi… – Phong nắm chặt tay nó thầm cầu nguyện cho nó tỉnh dậy
Két…két…tiếng xe thắng gấp của hắn
Hắn chạy thật nhanh vào phòng của nó, tới cửa hắn khựng lại khi thấy anh
- Mình có nên vào đó ko nhỉ?… – Hắn đứng suy nghĩ ko biết có nên vô ko thì
- Cậu đến đây làm gì hả, tại cậu và con bé Linh gì đó nên em tôi mới ra nông nỗi này, giờ còn đến làm gì ? Em tôi cũng ko muốn gặp câụ đâu – Phong thấy hắn đưnsg trước cửa thập thò thì ra la hắn xối xả <Ặc ặc Long nhà ta thập thò trước cửa bị bắt quả tang kià hehe>
- Ơ…em…muốn gặp Heo em phải nói sự thật cho cô ấy biết, xin anh cho em gặp Heo 10 phút thôi, ah ko 5 phút cũng được <Chài chài năn nỉ tội nghiệp quá>
- Cậu phải hứa vơí tôi là ko bao giờ gặp lại em tôi nữa, cứ coi như ko quen biết dù em tôi có tìm tới cậu hay ko. Cậu mang lại quá nhiều đau khổ cho con bé rôì
- Dạ em sẽ ko tìm hay làm phiền Heo nữa chỉ xin anh cho em gặp Heo lần này để xin lỗi thôi ạh
- Cậu nhớ giữ lời đó – Nói rồi ông Phong bước ra công viên bệnh viện để lại mình hắn và nó trong phòng
- Heo…ah…mình xin lỗi…vì mình mà cậu ra nông nỗi này, thật sự xin lỗi…mình ko mong cậu tha lỗi cho mình nhưng mình xin cậu đấy cậu hãy tỉnh lại đi. Sao cậu ko nói gì cả hả…sao cậu ko tỉnh lại bộ cậu ko nghe mình nói gì ah…con nhỏ ngốc nghếch này tỉnh lại đi chứ…mình đau lắm thật sự rất đau cậu có hiểu ko hả…cậu có biết mình đã nhớ cậu thế nào ko. Ngày ngày mình đều nhớ đến cậu, ngày ngày cậu hiện về trong giấc mơ của mình…khuôn mặt ấy nụ cười ấy mình nhớ tất cả… Có phải mình ngu ngốc lắm đúng ko, cậu ở ngay bên cạnh mà mình ko nhận ra để ròi 1 lần nữa mìh làm cậu tổn thương thế này…mình đã làm cậu mất đi nụ cười trong sáng với núm đồng tiền…mình đã lấy đi khuôn mặt mà ố mẹ đã cho cậu…mình đã lấy đi kí ức của cậu…mình thật tồi tệ đúng ko. Mình sẽ ko làm phiền cậu nữa mình sẽ ko làm cậu torn thương hay lấy đi cái gì từ cậu nữa cả vậy. Caju hãy tỉnh dậy và sống vui vẻ như moi ngày và đùng nhớ ra tớ 1 người làm cậu đau khổ hãy sống tốt nhé. Tạm biệt cậu…mãi mãi yêu cậu – Hắn nói rồi bước đi, giọt nước mắt khẽ rơi trên đôi mắt của hắn. Hắn ko còn hy vọng hay mong chờ gì nữa. thật sự rất đau…rất đau…SỰ THẬT QUẢ LÀ RẤT PHŨ PHÀNG…hắn vụt chạy trong màn đêm tĩnh mịt cuả thành phố về khuya. Từng giọt mưa khẽ khẽ rơi, quả thật ông trời thật đọc ác mà tại sao ông lại đổ mưa để rồi kí ức ấy một lần nữa hiện về trong hắn. Kí ức của 6 năm về trước lần đầu tiên hắn gặp nó
6 năm trước cũng vào một buổi tối mưa to. Con đường vắng vẻ ko gian xung quanh tĩnh mịt
Hắn- 1 cậu bé khoảng tầm 10 tuổi đang dạo bước trong màn mưa xối xả, cậu vừa đói vừa lạnh vừa sợ…cậu chưa bao giờ phải chịu như thế này cả…cậu là 1 thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa…như giờ cậu phải lang thanh ngoài đường mưa to gió lớn…trên vai là 1 chiệc balô lớn…Và chính xác hơn là cậu “đi bụi”
Lý do dẫn đến việc đi bụi của cậu thật đơn giản…: “ cậu ko có bạn bè, bố mẹ ko cho cậu được chơi với bất kì ai”
Vì là 1 thiếu gia của tập đoàn lớn nên bố mẹ cậu lo cậu sẽ bị lợi dụng nên ngoài giờ học ra cậu luôn ở nhà, đến trường thì ai ai cũng biết cậu là thiếu gia nhà giàu nên tìm mọi cách đẻ tiếp cận và lợi djng câu. Bố mẹ thì lo làm việc nên cậu trở thành 1 cậu bé cô đơn thiếu vắng tinh thương của mọi người bạn bè thì ko có => ĐI BỤI
Cậu vừa đi vừa khóc thì bỗng có một cô bé tóc ngang màu nâu cầm chiếc ô chạy tới
- Sao cậu lại khóc…con trai mà khóc là xấu lắm…sẽ ko có ai thương cậu đau…nín đi nha – Cô bé che chiếc ô lên đầu cậu cười tươi
- Kệ tui…bạn cũng như những người đó thôi…đồ giả dối- Hắn lạnh tanh hất chiếc dù ra rồi tiếp bước
- Cậu mà ở ngoài mưa như vậy là bệnh đó…mình cho cậu cái này nè ăn đi ngon lắm đó – Vừa nói cô bé vừa đưa cho hắn 1 cái bánh hình mặt cười
- Bạn tưởng mình là con nít ah…dụ mình bằng cái bánh đó ư…cậu biết mình là ai ko
- Tụi mình đều là con nít mà hihi…cậu là ai ko quan trọng, quan trọg là cậu chụi nít rồi hihi – Cô bé cười tươi nhìn hắn. Hai đưá đứng chung trong 1 chiếc dù nhìn ra xung quanh
- Mình ko phải là con nít…mình đã tốt nghiệp cấp 2 rồi đấy…học sinh cấp 3 thì ko phải là con nít – Hắn đưa ra lí lẽ biện hộ cho mình ko phải là con nít
- Ủa vậu cậu bị kém phát triển ah…cấp 3 mà có bé tí, chỉ băng một đứa cấp 1 như mình ah hihi
- Ko phải…mình nhảy lớp đó thấy mình giỏi ko
- Nhảy lớp là cái gì cơ ? – Cô bé chu mỏ nạc nhiên hỏi
- Eò cậu ngốc quá…nhảy lớp mà ko biết…đúng là đầu heo mà
- Thôi mình phải về thôi ko mẹ lại chờ, cậu cũng về đi mẹ đan