- Ừ, ko ngờ thật mà nghe nói hình như vì hoàng tử hay sao ak, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra ko quan tâm, ghê thật mà – girl khác nói
- … – Hắn nghe hết tất cả, hắn cũng cảm thấy lo lắng khi nghe nói nó hôn mê chưa tỉnh, nhưng thật sự hắn vẫn còn giận nó lắm, hắn nhếch mép cười khinh bỉ
Reng…reng… tiếng chuông báo giờ ra chơi đã đến
- Long ah, xuống canteen với tớ nha – Linh từ ngoài cửa bước vào thản nhiên đi lại chỗ hắn cười nói
- … – Hắn ko nói gì đứng dậy bước đi, vẻ mặt lạnh tanh ngày xưa đã trở lại với hắn. Còn linh vòng tay hắn cười tít cả mắt
- Mình ngồi chỗ này nha –Linh chỉ tay về cái bàn trống nơi mà nó hay ngồi mọi ngày với con Mi
- Sao cũng được – Hắn khẽ trả lơì <lời nói của hắn còn lạnh hơn băng bắc cực>
- Công chúa với hoàng tử kìa, đẹp đôi thật đấy – 1 đám con gái bàn bên cạnh xôn xao
- Ừ…đẹp đôi vậy mà con nhỏ đó dám ngang nhiên phá đám, nó tưởng con của Smile là hay lắm sao, đồ tiểu thư nhà giàu kênh kiệu – đứa khác cũng xen vào. Giờ hắn thấy bực thật sự, hắn ko hề muốn nghe đến nó nữa vậy mà giờ nó là trung tâm bàn tán của cả trường này
- Đê tiện quá, cầu mong cho nó bất tỉnh mãi mãi luôn hay chết luôn cũng được haha…haha… – bọn họ cười vang
- …RẦM… – hắn đập bàn cái rầm khi nghe những lời chửi ruả của bọn người đó làm mọi người run sợ im re
- Long…Long…ah…cậu…sao…vậy… – Linh run run khi thấy vẻ mặt lúc này của hắn
- … – Hắn im lặng bước ra nhà xe cưỡi con SH với tốc độ tối đa
Bệnh viện Blue
Két…tiếng xe thắng gấp
- Sao mình lại đến đây cơ chứ…cô ta là loại trơ trẽn mà…sao lại khó chụi thế này chứ…đành vào để khám tim xem sao…chứ ko phải tui đến đây thăm cô đâu ak… – Hắn vừa lảm nhảm vừa đưa tay lên đặt vào tim thì thấy đau nhói
- Chào thiếu gia…cậu có chuyện gì mà phải đến đây thế ạ, có cần tôi giúp gì ko – Ông Luân việc trưởng kính cẩn cúi chào nhường chỗ lại cho hắn ngồi
- Ko có gì lâu lâu đến xem mấy người làm ăn thế nào thôi – Hắn ngồi ngả ngửa trên chiếc ghế thản nhiên nói <Ặc bày đạt ko có gì nữa chớ…>
- Vậy cậu cứ ngồi chơi tự nhiên tôi cần đi khám cho 1 bệnh nhân – Ông Luân vội vội cầm cuốn hồ sơ bệnh án đi, ông sợ phải đối mặt với cậu quý tử này lắm <Hjc…hjc…tạu nghiệp quá phải nhường chỗ cho hắn ngồi…>
- Ai mà ông quan tâm trực tiếp thế hả – Như đoán được người bệnh nhân được ông Luân quan tâm hắn giả vờ hỏi vẻ thắc mắc
- Ah…tiểu thư nhà Smile…cô ấy nhập viện mấy hôm rồi ạh
- Cô ta bệnh nặng ko
- Ơ…dạ…cô ấy hôn mê mấy hôm rồi…khả năng tỉnh lại là ko cao ah…nếu 2 hôm nữa mà ko tỉnh thì có thể xem là chết lâm sàng… – Ông Luân hơi ngạc nhiên khi hắn lại hỏi thăm đến nó, bình thườnh hắn có quan tâm và coi ai ra gì đâu
- Ông… đuà àh…sao…lại như thế… – Hắn bất ngờ khi nghe tin này
- Dạ do tiểu thư bị tai nạn 5 năm trước nên để lại di chứng cộng thêm việc sock quá nặng và bị ngất trong 1 thời gian
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹456›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
dài ko được phát hiện nên…
- Thế cô ta ko có phần trăm nào sống lại ah… – Hắn cảm thấy sợ, sợ nó sẽ bỏ hắn ra đi, thật sự hắn cũng ko biết sao hắn lại như vậy nữa,…hắn cảm thấy hối hận khi đã bỏ nó lúc đó, hắn như bị hàng ngàn con dao đâm vào tim
- Cái đó tùy vào ý chí bản thân bệnh nhân thôi ạ, nếu cô ấy muốn sống thì ắc hẳn cô ấy sẽ tỉnh dậy còn nếu ko thì 2 ngày nưã có lẽ sẽ ra đi thật sự
- Được rồi ông đi đi… – Hắn xua tay bảo ông viện trưởng ra đi rồi ngồi phịch xuống ghế…
- ” Sao lại đau như thế này chứ…ko được mình ko thể thích loại trơ trẽn như thế được…nhưng có thật cô ta sẽ chết ko…sao mình lại thấy đau và cảm giác như sắp mất cái gì đó quan trọng lắm…ko biết sao lại thế này…Heo ah giờ em ở đâu hãy trở về bên anh đi…anh nhớ em lắm…hình như anh…bị lung lay rồi…” – Hắn ngồi suy nghĩ miên man. Bỗng nhạc chuông địên thoại reo lên kéo hắn về thật tại
- Vì anh đã vô tình đánh mất niềm tin
Để cho em phải mang cay đắng cho riêng mình
Và giọt nước mắt hiện về trong anh
Những lần đã khiến trái tim em đau khổ
Dù lòng muốn nói nhiều lần sẽ tha thứ
Vậy mà có khi anh chẳng hề suy nghĩ
Để rồi một ngày chúng ta phải cách xa
<Hạnh phúc thoáng qua of Noo Phước Thịnh>
- A lô…tui nghe đây – Hắn trả lơì và đầu dây bên kia vang lên giọng của 1 người thanh niên
- Dạ thưa thiếu gia tôi đã hoàn thành công việc cậu giao rồi, đã tìm thấy được cô pé ấy
- Cái gì cơ…cô ấy hiện giờ ở đâu… – Hắn đơ người khi nghe tin người mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay đã xuất hiện, người làm cho hắn quên đi mọi muộn phiền,
- Chuyện này nói qua địên thoại ko tiện, cậu hãy đến quán cafe Star đi rồi tôi sẽ nói rõ hơn
- Ah…cậu chờ đó tôi sẽ đến đó ngay lặp tức. – Nói xong hắn vội cúp máy rồi lao ra lấy xe phóng như bay đến chỗ hẹn.
Và bí mật sẽ được tiết lộ từ đây, người mà hắn mong đợi bấy lâu nay đã xuất hiện rồi, liêụ người ấy là ai, và hắn sẽ như thế nào khi con tim hắn đang dần ngả về phiá nó chứ. Liêụ cuộc sống của hắn có gì thay đổi khi người ấy xuất hiện, mối tình giữa Hắn, nó, Linh, Người ấy sẽ đi đến đâu. Cả 3 cô gái đều yêu hắn <có cả nó nữa, nó nhận ra nó yêu hắn trước lúc nó bất tỉnh> ai sẽ được bạch mã hoàng tử này chọn nhỉ ?
Coffe Star
- Hey…thiếu gia tôi ở đây này… – một thanh niên khoảng 30 tuổi vẫy tay gọi hắn
- Sao rồi…mong nói tôi nghe… – Hắn đẩy vội cái ghế ngôì xuống hỏi
- Từ…từ…đã chứ thiếu gia dùng gì ko, để tôi gọi
- Thôi ko cần nói mong lên đi- Hắn giục
- Tôi đã tìm được cô bé ấy rôì, nhưng ko biết có nên nói cho cậu biết ko- ngươì thanh niên tỏ vẻ phân vân
- Sao lại ko nên nói, cso chuyện gì ah nói nhanh lên- Hắn bực mình
- Ah…thì cô pé có nickname “ Heo” tên thật là Nguyễn Thu Ly, con gái cưng của tập đoàn Smile
- Cái gì…Thu Ly…Smile…ư… – Hắn như trời trồng khi nghe tin này
- Thiếu gia ko sao chứ ?
- Ơ…ko sao…nhưng có chắc ko làm sao có thể là con nhỏ ấy chứ ?
- Đó là tin chắc chắn 100% đấy cậu ạ, 5 năm trước nghe tin cậu đi Mỹ cô ấy đã chạy theo và bị tai nạn, sau đó phải phẫu thuật thẩm mỹ nên mơí như ngày hôm nay. Mà hình như di chứng để lại là mất trí nhớ
- …Heo…người tôi luôn tìm…kiến lại ở ngay bên cạnh ư…thật nực cười…có phải cậu đang giỡn vơí tôi ko hả ? – Hắn bật cười, chạy ra khỏi quán
- Thiếu…gia…ah…thiếu…gia…cẩn thận…
***
Tại biệt thự Blue
- Cậu chủ mới về ạh, mời cậu chủ vào ăn cơm hôm nay có bà chủ nữa – Người hầu kính cẩn chào hỏi hắn
- Ta ko ăn, nói lời xin lỗi củ