Nó tựa lưng vào cánh cửa, vẻ mặt mệt mỏi cùng đôi mi như muốn rụng xuống, con ngươi đen xoáy sâu vào nỗi buồn, kỉ niệm ùa về…
Thứ nó vừa nhìn thấy là những tấm hình hắn và nó chụp trước đây – khi chúng còn quen nhau…và kế bên những tấm hình đó là…đôi khuyên tai, cái đôi khuyên tai màu bạc đó…
Nó nhẹ đưa tay lên tai trái mình – vị trí đôi khuyên tai còn lại, nó vẫn còn giữ, vẫn còn đeo bên mình…
- Sao thế? – tự dưng đâu ra Phong đứng trước mặt nó.
Nó ngước lên:
- Không có gì đâu! Xuống thôi.
- Có chuyện gì hả?
- Không phải mà.
Minh nằm vật ra giường, để tay lên che mắt. Mệt mỏi…
- Ủa, anh Phong…sao tới không rủ em.
Ở phía cửa là Khanh, con bé cầm theo bịch gì đấy.
- Sao lại qua đây nữa?
- Đem sandwich qua cho mọi người ăn nè. – Khanh chìa giỏ bánh lên
- Cái đó đâu ra vậy?
- Đâu ra hỏi làm gì, anh Minh đâu.
- Ở trên.
Phong quay qua nhìn Nhi, từ lúc bước ra khỏi phòng Minh tới giờ, nó vẫn giữ cái nét lặng thinh tới giờ.
Khanh kéo được Minh xuống ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay là 1 mớ bánh sandwich do Khanh vừa đem sang.
Tất cả ngồi vào bàn ăn.
Nhi vẫn chưa thể nhìn thẳng mặt Minh.
Phong đã nhận ra điều lạ lùng từ nó.
Minh thì vẫn bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhi ngồi cắn miếng bánh, dè dặn, chợt Khanh lên tiếng:
- Chị Nhi?
Nó ngước mặt lên.
- Đôi khuyên tai đó… – Khanh chỉ tay vào đôi khuyên tai trên tai trái của nó.
Tất cả con mắt của 1 người còn lại đỏ dồn vào đó, Minh cũng đang nhìn, hắn đã nhận ra?
Nó cũng nhìn lại Minh nhưng hơi bối rối.
Phong không nói gì im lặng dõi theo xem chuyện gì sẽ xảy ra và nó sẽ xử lí như thế nào? Hắn đã biết nó còn thích Minh từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn luôn im lặng và ở bên cạnh nó, đối với hắn thì chỉ cần có thế…
- Có gì không? – thấy mọi người cứ nhìn mình, nó bèn hỏi.
Khanh tiếp:
- Ừm…chị cho em cái đó nhé?
- HẢ? – nó giật mình.
- Em thấy anh Minh…cũng có cái đôi khuyên tai đó, nếu như chị đeo cùng anh ấy thì mọi người sẽ tưởng là 2 người đang yêu nhau mất…
- Thì sao? – Bảo xen vào.
- Mà… – Khanh khẽ nhìn qua hắn – anh Minh là chồng tương lai của em đó, chị cho em đi, coi như quà tặng chúc mừng em với anh ấy, với lại khi em đeo nó thì mọi người nhìn vào sẽ nghĩ ngay tụi em là người yêu của nhau.
“Chồng tương lại”, “người yêu của nhau” tim nó nhói len, thật sự nó đang muốn khóc chết đi được nhưng nó phải giữ được dáng vẻ cứng cỏi của mình trước mặt mọi người, nhất là trước mặt Minh, trước mặt hắn nó không cho phép mình yếu đuối.
Nó cười nhẹ, trái tim gượng gạo:
- Vậy hả?
Rồi nó đưa tay lên gỡ đôi khuyên tai đó ra, lòng đau như cắt, nó đưa đôi khuyên tai cho Khanh:
- Nè! Giữ cẩn thận…
Sau khi Khanh đón nhận đôi khuyên tai 1 cách mừng rỡ và nhờ Bảo đeo lên cho mình. Nhi quay sang nhìn Minh, nãy giờ, vẫn thế, hắn vẫn nhìn nó nhưng lúc này…ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Phong cũng đang nhìn nó, nhưng nó lại không ý thức được điều đó. Buồn…
Ánh mắt Phong hướng về Nhi, nhưng nó lại luôn hướng về Minh, còn Minh, liệu ánh mắt của hắn có còn hướng tới nó nữa không?
Cho tới khi ăn xong, 3 người là Nhi, Phong và Bảo ngồi xem ti vi còn không biết Minh và Khanh đã đi đâu rồi?
Đáp án là 2 người đó đang ở ngoài sân sau, Minh đã lôi Khanh 1 cách thô lỗ ra đấy.
- Anh sao thế? – Khanh nhìn theo hắn ngơ ngác.
Minh lạnh lùng:
- Đôi khuyên tai đó…gỡ ra!
Tối…
Nó lê bước nặng nhọc dọc con phố, nó nói với Phong hôm nay nó muốn ở 1 mình.
Đang mải mê “ngắm” những viên gạch sạch sẽ của vỉa hè, nó chợt khựng lại vì có 1 giọng nói cất lên:
- Người yêu đâu mà cô em lang thang 1 mình thế này?
Nó ngước lên, trước mặt nó là 1 đám con trai khoảng 6 đứa đứng chặn đường nó, lạ hoắc.
NÓ nhìn sơ qua chúng rồi đi tiếp nhưng lại bị chặn lại. Nó đi né qua bên kia, thằng kia lại dang tay ngáng đường nó:
- Đi đâu thế? Ở lại đây chơi với bọn anh chứ?
Nó thật sự đã bực lắm rồi, nhưng phải nhịn. Nó gạt phăng tay hắn ra và tiếp tục đi.
Tên con trai lạ mặt níu vai nó và quay người nó lại:
- Sao khinh người thế?
Nhưng hắn chợt giật mình khi nhìn vào khuôn mặt nó, lạnh lẽo pha chút cơn tức giận sắp bùng nổ:
- Trước khi tao nổi điên thì biến đi!
Trái với lời cảnh cáo của nó, chúng phá ra cười hả hê, tên đứng gần nó nhất đưa tay lên má nó:
- Em vui tính nhỉ?
Tiếp sau đó là 1 tiếng “Bốp”
- đã nói rồi mà không nghe, có cần dưa vào bệnh viện khám tai không?
Vâng, tiếng động đó là do nó hạ thủ và cái bản mặt dễ ghét kia.
- Trước sự ngỡ ngàng của đám con trai còn lại thì nó cũng chỉ bình thản quay người đi tiếp, chợt…
Tự nhiên bầu trời như sụp xuống, phía trước nó chỉ là 1 màu đen tĩnh mịch…Nó chìm dần vào giấc ngủ.
Nó khẽ nheo mắt mở ra, đầu óc nó choáng váng.
Khốn kiếp, nó mà biết đứa nào chụp thuốc mê nó nó đá cho bay đầu.
Nó đã mở mắt ra nhưng sao vẫn đen thui thế này? Tại căn phòng tối? Không phải, nó đang bị bịt mắt, miệng cũng bị bịt không mở ra được. Tay thì tê cứng, có cảm giác như nó đang ngồi trên ghế và bị trói cả 2 tay ra đằng sau vậy, nhưng nó vẫn còn nghe được văng vẳng bên tai giọng con gái:
- LÀm tốt lắm!
Cái giọng nói này nó nghe quen lắm nhưng không đoán được là ai?
- Người đẹp nói gì thì phải nghe thôi! – cái giọng này đích thị là của cái thằng mắc dịch hồi nãy nói chuyện với nó.
- Vậy sao? – đứa con gái đó tiếp tục – tôi sẽ đưa nốt số tiền còn lại nếu như mấy anh hoàn thành xong việc này!
Nó cố gắng lùng sục trong đầu xem nó đã gặp cái giọng này ở đâu rồi, thân thuộc lắm.
Nó chợt giật mình “Huỳnh Như Quỳnh?”
Nhưng rồi nó lại xua ngay đi cái ý nghĩ điên rồ đó. Quỳnh đang ở Hà Nội mà…Với lại chả có lí do gì mà Quỳnh phải làm như thế này với nó.
1 thứ ánh sáng len lỏi vào mắt nó, chúng vừa gỡ cái khăn che mắt cho nó.
- Nhìn kĩ cũng được mà nhỉ? – tên hồi nãy xoay mặt nó xăm xoi – Cô em muốn nói gì hả?
Thấy nó nhăn nhó như muốn nói điều gì, hắn cởi luôn cả cái khăn bịt miệng xuống, ngay lập tức:
- Khốn kiếp, tụi bay làm gì vậy hả?
- Bị trói vậy mà còn mạnh mồm nữa!
- Thả tao ra!
- Từ từ đã, cô em làm gì nóng thế?
Trong khi bên ngoài đang khá là ầm ĩ thì bên trong căn nhà cũ dạng cổ có 1 cô gái ngồi trên ghế, lắc qua lắc lại cái điện thoại, đăm chiêu:
- Gọi cho ai giờ nhỉ? theo lời con Linh thì nó đang quen tên Phong, nhưng trước đó