Nhưng như thế cũng rất tốt, anh đến tư cách cao ngạo gật đầu, cũng không có!
Khoé miệng Cố Lan San nhẹ nhàng cong lên, giơ tay, chọc chọc gò má trên mặt Thịnh Thế, hùng hổ nói: “Nhị Thập, về sau không cho anh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyện nữa! Cẩn thận chọc giận em, em sẽ cho ong đốt anh!”
“Được được được, về sau anh sẽ không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa……..” Miệng Thịnh Thế đáp ứng, tay lại dùng sức ôm Cố Lan San, sau đó thân thể của anh bắt đầu cứng ngắc: “…………Đợi chút, Sở Sở, em mới vừa nói gì?” Thịnh Thế cúi đầu, nhìn vào mắt Cố Lan San: “Em nói, để ong đốt anh là có ý gì?”
Mặt Cố Lan San không chút thay đổi nhìn Thịnh Thế, trong lòng ảo não nghĩ tới tại sao mình lại không cẩn thận mà bật thốt lên chuyện tình lúc mình kiêu ngạo đã làm chứ?
Thịnh Thế khôn khéo như vậy, anh liên tưởng đến một chuyện cũ, rồi rất vui vẻ nói: “Sở Sở, chính em nhốt anh ở nhà kính nuôi bướm, có phải là vì em ghen hay không?”
Cố Lan San không dễ dàng gì nín khóc mà cười lên, giờ mặt lại trở nên cứng ngắc.
Thịnh Thế không sợ hãi chút nào, mặt dày mày dạn nhìn Cố Lan San, cười, hỏi tới: “Sở Sở, thì ra là, thời điểm trước kia em cũng bắt đầu vì anh mà ghen à?”
Mặt Cố Lan San đen lại, vừa nghĩ muốn giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế ra
Chương 967: Thịnh Thế Và Cố Lan San Kết Hôn (Kết Thúc 7)
Thịnh Thế không sợ hãi chút nào, mặt dày mày dạn nhìn Cố Lan San, cười, hỏi tới: “Sở Sở, thì ra là, thời điểm trước kia em cũng bắt đầu vì anh mà ghen à?”
Mặt Cố Lan San đen lại, vừa nghĩ muốn giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế ra, thì Thịnh Thế lại đem Cố Lan San ôm chặt vào trong ngực, rất thành khẩn và nghiêm túc nói một câu như một khúc nhạc đệm nhỏ thêm vào bức tranh của bọn họ: “Sở Sở, anh nói rồi, anh không phụ em, anh nói được sẽ làm được, Sở Sở, anh có thể không cho em nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà anh chỉ có thể nói với em, anh nguyện ý để cho em tin tưởng.”
Cố Lan San không nói gì, cô dán vào lồng ngực Thịnh Thế, nghe trái tim người đàn ông này đập từng tiếng, thình thịch, thình thịch, trầm thấp và có lực, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim cô, cùng nhịp tim của cô từ từ dung hợp lại với nhau, để cuối cùng cô không biết một tiếng tim của anh cũng là một tiếng tim đập của cô, chẳng qua cô cảm thấy một tiếng tim đập của bọn họ, giống như âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới này.
Qua thật lâu, Cố Lan San mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương do móng tay mình cào trên mặt Thịnh Thế, trong mắt cô thoáng qua một tia áy náy, giơ tay lên chạm vào, hỏi: “Có đau không?”
Thịnh Thế lắc đầu một cái, cúi đầu hôn khoé môi cô: “Không đau, chỉ cần là do em, anh đều thấy ngọt ngào.”
Ngày trước Cố Lan San xem ti vi, xem tiểu thuyết, cũng sẽ thấy loại đối thoại này sến sủa đến nỗi chết không đền mạng, khi đó cô cảm thấy rất kiểu cách, rất buồn nôn, nhưng bây giờ Thịnh Thế nói cho cô nghe, cô lại cảm thấy lòng mình rất thoải mái, rất hạnh phúc, cô cong khoé môi, liếc Thịnh Thế một cái, giả bộ bộ dáng ghét bỏ nói: “Nhị Thập, em thật sự không có gặp qua ai đê tiện hơn so với anh!”
“Nhưng, Sở Sở, em cũng không gặp ai yêu em hơn so với anh!” Thịnh Thế tuyệt đối không chê ôm Cố Lan San, đem mặt mình dán vào mặt cô, hùng hồn trả lời Cố Lan San, trong lòng của anh đang suy nghĩ, anh làm sao lại thích bộ dáng cố tình ghét bỏ của cô như vậy đây?
…
…
Trước khi Thịnh Thế và Cố Lan San xuống dưới lầu ăn cơn, Cố Lan San dán một miếng băng keo cá nhân lên mặt Thịnh Thế.
Vừa lúc Thịnh Hoan mang theo người bạn nhỏ Chung Trạch cùng tới, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ, đang ngồi ở trên bàn ăn, bắt Chung Trạch ăn cơm.
Sau khi Thịnh Thế và Cố Lan San ngồi xuống, Thịnh Hoan nâng mắt lên, nhìn hai người một chút, phát hiện vết thương trên mặt Thịnh Thế, hỏi: “Nhị Thập, trên mặt em là làm sao vậy?”
Thịnh Thế mặt không đỏ thở không gấp múc cháo cho Cố Lan San, để xuống trước mặt cô, trả lời: “Bị mèo cào.”
Chung Trạch mới ăn một hớp cháo, nghe nói như thế, lập tức nuốt xuống, sau đó mở cổ họng thét lên: “Thì ra trong nhà mợ nhỏ có mèo nha, mèo ở nơi nào? Ở nơi nào?”
Vừa la hét, Chung Trạch vừa từ trên ghế nhảy xuống, tìm lung tung khắp nơi.
“Mợ nhỏ, mèo ở nơi nào, ở nơi nào?”
…
…
Thời điểm Tô Kiều Kiều ở tháng hai, người đại diện của cô ta đề xuất Hàn Thành Trì cho cô ta trở lại, chính là muốn Hàn Thành Trì đầu tư cho mình quay một bộ phim.
Vốn Tô Kiều Kiều không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cô ta lại không nghĩ đến, Hàn Thành Trì lại đồng ý, hơn nữa còn mời tới vị đạo diễn nổi tiếng.
Chẳng qua lúc xét duyệt kịch bản, xuất hiện chút vấn đề, Tô Kiều Kiều là diễn viên bị tập đoàn Bắc Dương hạ, mặc dù là vì Cố Lan San, Sở Bằng vẫn phong sát Tô Kiều Kiều.
Chương 968: Thịnh Thế Và Lan San Kết Hôn ( Hồi Cuối 8)
Edit: Nhật Dương
Trên thương trường, lưu cho người khác mấy phần mặt mũi là lưu cho mình một con đường lui. ///diễnđàn/Lqđ.
Cho nên lúc Hàn Thành Trì đề xuất chuyện hợp tác quay phim, mà nữ diễn viên chính lại do Tô Kiều Kiều đảm nhiệm, Sở Bằng cũng không từ chối, thậm chí còn để Thịnh Thế ra mặt lôi kéo quan hệ, trực tiếp vượt qua cuộc xét duyệt kịch bản.
Trên bàn tiệc, Tô Kiều Kiều chạm mặt Thịnh Thế, cô ta phát hiện người đàn ông này vẫn trước sau như một, vừa đẹp trai lại vừa xuất sắc, lúc cô ta kéo tay Hàn Thành Trì chào hỏi Thịnh Thế, cô ta rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, mùi thơm chỉ thuộc về Thịnh Thế, khiến lòng cô ta lập tức dao động say mê.
Lúc ăn, Thịnh Thế rất ít nói, không uống rượu, đa số đều cúi đầu chơi điện thoại.
Tô Kiều Kiều nhịn không được nhớ lại lúc cô ta ở trong phòng rửa tay nghe lén Cố Lan San và Thịnh Thế làm việc kia, sau đó lại bị Cố Lan San châm chọc.
Đáy lòng cô ta nhịn không được bắt đầu rối rắm, biết Thịnh Thế nhiều năm như vậy, mỗi lần cô ta đều hao hết tâm tư đi quyến rũ anh nhưng mỗi lần đều không thành công, cô ta còn tưởng rằng anh không thể, hơn nữa cuối cùng cô ta còn có thể lấy cớ này để thuyết phục chính mình, vậy mà sau mới biết, thì ra anh không giống như cô ta nghĩ, mà còn có kỹ thuật và sức bền, nghe qua dường như cũng không tệ lắm.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Thành Trì trở về công ty, trên đường về nhà Tô Kiều Kiều nghĩ: Nhìn xem, mặc dù cô ta đi theo Hàn Thành Trì, dù có nhiều tiền hơn nữa thì Hàn Thành Trì cũng không phải vạn năng, bây giờ cô ta muốn đóng phim, qua xét duyệt còn cần tìm Thịnh Thế, mà Thịnh Thế chỉ cần ra mặt, một câu nói nhẹ nhàng đã giải quyết hết mọi việc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Kiều Kiều cảm thấy Thịnh Thế là người hoàn mỹ nhất mà cô ta từng thấy.
Lúc trước cô ta không nắm giữ được anh, thật sự có chút đáng tiếc, vì vậy cô ta ôm tâm trạng thử một lần, gửi một tin nhắn cho Thịnh Thế, cô không ôm hi vọng Thịnh Thế sẽ để ý tới cô ta, nhưng không