lại về đây? Mà… nhìn mặt nó đang hằm hằm thế kia, có lẽ nào…
Tất cả liền im bặt, nín thở khi Vy bước đến gần bọn nó. Tất cả dần dạt sang hai bên và cuối cùng là để một mình Phát đứng nguyên vẹn nơi ấy.
Vy đứng trước mặt Phát và nhìn chằm chằm.
– Về đây làm gì?
– Gặp ông.
– Làm gì?
– … _ Vy bặm môi, trừng mắt khi Phát hỏi mình với giọng điệu ấy.
– Đáng lí… _ Phát ngập ngừng. – Phải để tui qua bển đón bà chứ. _ chưa nói dứt câu thì Phát đã ôm lấy Vy nhấc bổng lên xoay vòng vòng.
– Hiu huýt… Woooo…. Đốp đốp đốp… @#$%^… _ tất cả bọn nó hết huýt sáo rồi lại reo hò, vỗ tay cho hai đứa.
Đứng một bên, cô cũng chứng kiến được cảnh của Phát và Vy. Cô thầm chúc mừng và vui cho hai đứa, bỗng thấy có một chút chạnh lòng nho nhỏ đang len lỏi trong cô. Hít vào… thở ra… cô lấy lại tự tin và mỉm cười bước đi.
Từ ô cửa sổ ngó ra, tuy hơi xa nhưng cậu cũng chứng kiến được tất cả mọi chuyện của hai đứa ấy, và cũng thấy cả con người đang đi tới kia nữa.
……
“Kẹt” _ Chiếc kêu nhẹ khi có người ngồi xuống.
Cô ngồi xuống cạnh cậu, vẫn là chỗ của năm trước.
– Chào! _ cô cười với ánh mắt châm biếm nhìn cậu.
Cậu không có phản ứng hay đúng hơn là đang coi người cạnh mình như vô hình. Trên tai đeo earphone nhưng không biết có đang nghe nhạc hay không!?
Cô nhướn mày, gật gù trước thái độ của cậu.
– Tôi tưởng hôm nay cậu không dám đến trường cơ chứ!? _ đau lắm, nhưng cô phải buộc lòng mình để nói ra những câu như dao cạo ấy.
– … _ cậu vẫn không trả lời, mắt nhắm, ngả lưng tựa đầu vào bức tường sau lưng.
Không đâu, không phải cậu không quan tâm đâu. Nếu để ý kĩ sẽ thấy ngay đôi chân mày đang nhúc nhích cố giữ bình tĩnh, nuốt nỗi đau ngược trở vào. Earphone không hề phát nhạc, thế nên từng câu chữ, từng hơi thở của cô, cậu đều nghe thấy rõ. Từ ngày hôm đó, trái tim cậu chưa lúc nào thôi nguôi ngoai khỏi nỗi đau ấy. Bây giờ cô xuất hiện, còn thêm những câu như cào xé những vết thương kia vẫn đang rỉ máu nơi cậu.
…
Bọn nó “hành quân” vào lớp, vừa vào đến cửa đã thấy ngay hai “hiện tượng” cuối lớp. Cả hai người đều trong một tư thế, ngả lưng ra sau tường, trên tai đeo earphone, khoanh tay trước ngực. Bọn nó không dám gây tiếng động mạnh hay nói to, vì sợ sẽ làm kích động hai người.
– Nóng quá đê. _ Hoàng Lâm bỗng nói to như cố tình để hai người nghe thấy, lấy tay cầm cổ áo mình nhấc lên nhấc xuống để tạo gió cho mình.
Hoàng Lâm tìm đến chỗ của mình và ngồi xuống, tiếp theo là Kì Lâm, và tất cả bọn nó.
– AAAAAAAA… _ bỗng bé điệu (Diệu) hét toáng lên.
– Có chuyện gì vậy vợ? _ Quang béo lăng xăng chạy đến.
– “VỢ”??? _ tất cả bọn nó đều há hốc, tròn mắt nhìn ngạc nhiên.
– Hề hề _ Quang gãi đầu.
– Hức… hức… chồng mập bắt con nhện cho vợ điệu đi! Hức… _ bé điệu nói giọng chảy nước, nhõng nhẽo.
– Nhện, nhện đâu? Nó ở đâu? Vợ điệu chỉ để chồng còn đập nó nào.
– Huhu… ki… kia… kia kìa… _ bé điệu nhảy tưng tưng, chỉ về phía cuối góc lớp.
Chú nhện ấy đang lổm ngổm trên bàn cô…
– Gia Bảo! Nhện chỗ Na Na kìa. _ Quang nói.
Cậu như chiếc máy liền đứng phắt dậy, dang tay ra, che cho cô.
Là một chú nhện lớn.
Cậu lấy quyển vở, giơ lên cao và hạ xuống… nhưng quyển vở sắp va chạm với mặt bàn thì cổ tay cậu đã cứng đờ bởi đang bị một bàn tay khác ghìm chặt cổ tay mình.
Khi tay cậu đã dừng lại, cô thả tay mình ra và dùng một ngón tay của mình, đẩy tay cậu đang cầm quyển vở sang một bên.
Cô nhoài người ra phía trước một chút để gần hơn với chú nhện. Nhìn “âu yếm” chú nhện một lượt, cô thổi một hơi nhẹ vào nhện, khiến những sợi lông trên mình nó rung rinh rung rinh.
Tất cả đều nuốt khan…
Cô thổi lông nhện rung rinh, còn bọn nó thì lạnh ót, tóc gáy dựng hết cả lên.
Thế này nghĩa là thế nào??? Hẳn rằng trong đầu mỗi đứa đang tự đặt ra câu hỏi cho mình.
– Đừng sát sinh! Nó cũng là một sinh mạng mà. _ cô vừa nói vừa dùng ngón tay đẩy cho nhện kia đi.
Nhện đi hẳn, cô lại trở về trạng thái cũ…
Có ai biết được, cô đã run rẩy lúc nhìn thấy con nhện đó đến thế nào!? Nhưng lúc cậu đứng phắt dậy để bảo vệ cho cô, cô đã quyết tâm và lấy can đảm để làm việc mình vừa làm. Thực tâm, cô vui lắm, cậu vẫn còn nhớ cô sợ nhện, vẫn còn bảo vệ cô. Có ai biết rằng, người cô đa run lên bần bật nhưng phải dùng hết can đảm và quyết tâm, cô mới xử lí được nhện ấy. Cô muốn cho tất cả thấy một Na Na hoàn toàn khác.
Bọn nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, có đứa còn tự hỏi “đây có phải bé Na-bạn của bọn nó hay không???”. Thế có nghĩa là vai diễn của cô đã khớp, khả năng của cô quả không tồi chút nào.
Cậu ngậm ngùi ngồi lại vị trí của mình. Bản thân cậu vẫn chưa thể tin được giữa hai người đã… Rõ ràng chỉ cách đây 3 ngày, 3 ngày thôi, hai người vẫn là của nhau mà! Còn hôm nay? Không biết phải gọi là gì nữa!?
Ooo…………ooO
“Tùng tùng tùng”
Cuối cùng tiếng trống mong đợi cũng lên tiếng.
Tất cả bọn nó đều ào ra mà chỉ với mỗi cái cửa duy nhất nên đều bị kẹt cứng lại. Đứa này mắng đứa kia, đứa kia chèn đứa nọ, ổn ào không tưởng nổi…
– KIÊN!!! _ bỗng một đứa la lớn. – Mu… mui… mui…mũi mũi… mau… máu máu… mui…” _ nghe đứa đó vừa lắp bắp vừa chỉ chỏ, bọn nó liền cố nhoài ra trước nhìn Kiên. Quả thật là có một dòng suối đo đỏ nho nhỏ từ mũi Kiên đang chảy xuống.
– Cậu đang chảy máu mũi kìa Kiên. _ Kì Lâm nói.
– … _ Kiên không phản ứng, chắc không nghe thấy.
– Nè. _ Quỳnh đưa tay huơ huơ trước mặt Kiên để mong lấy lại hồn phách cho cậu lớp trưởng.
– … _ vẫn không phản ứng.
Đang bó tay với lớp trưởng thì Phát Xêkô bên cạnh thúc vào tay Quỳnh.
– Hửm? _ Quỳnh trả lời.
Kì Lâm hất mặt về ngay phía trước bọn nó.
Quỳnh nhìn theo… Ực…
Sexy lady! Một cô gái gợi cảm, cuốn hút đang đứng trước cửa lớp chúng nó. Mái tóc màu vàng xoăn nọn, da trắng, khuôn mặt ưa nhìn nhưng đôi mắt lại sâu hun hút. Đứng trên khoanh tay đôi giày cao gót, co một chân dựa vào tường phía sau lưng.
Đúng lúc ấy, cô cũng vừa lách ra khỏi cánh cửa đang kẹt. Cô nhìn Gia Linh rồi hơi ngoái ra phía sau xem phản ứng của bọn nó. Không nói lời nào, cô đút tay vào túi quần đi trước, và tiếp theo là Gia Linh…
– Bé Na giao du với nhỏ đó từ khi nào vậy? _ Quỳnh gay gắt nhìn Gia Linh.
– Có lẽ là trong nghỉ hè. _ Phát Xêkô.
– Mà tui thấy, sau cái nghỉ hè này nó cứ kì kì sao đâu á. _ Quang.
– Uhm, mà còn cả Gia Bảo nhà mình nữa. _ bé điệu.
– Cả hai đứa nó cứ như người từ cõi ba chấm trở về á. _ Hiền rùng mình.
– @#$%^%^… _ bọn nó cứ đứng nhìn cô từ phía sau cho tới lúc cô khuất hẳn sau những tán cây và bức tường cao ngất kia.
……ooO
– Tìm tôi có việc gì? _ cô lạnh giọng.
– … Tôi rảnh được không? _ Gia Linh nhún vai.
– Nhưng tôi thì không.
– Đừng vội từ chối. Sẽ có lúc cậu cũng như tôi thôi.
– Hứ.
– Không sao, cậ
Tất cả liền im bặt, nín thở khi Vy bước đến gần bọn nó. Tất cả dần dạt sang hai bên và cuối cùng là để một mình Phát đứng nguyên vẹn nơi ấy.
Vy đứng trước mặt Phát và nhìn chằm chằm.
– Về đây làm gì?
– Gặp ông.
– Làm gì?
– … _ Vy bặm môi, trừng mắt khi Phát hỏi mình với giọng điệu ấy.
– Đáng lí… _ Phát ngập ngừng. – Phải để tui qua bển đón bà chứ. _ chưa nói dứt câu thì Phát đã ôm lấy Vy nhấc bổng lên xoay vòng vòng.
– Hiu huýt… Woooo…. Đốp đốp đốp… @#$%^… _ tất cả bọn nó hết huýt sáo rồi lại reo hò, vỗ tay cho hai đứa.
Đứng một bên, cô cũng chứng kiến được cảnh của Phát và Vy. Cô thầm chúc mừng và vui cho hai đứa, bỗng thấy có một chút chạnh lòng nho nhỏ đang len lỏi trong cô. Hít vào… thở ra… cô lấy lại tự tin và mỉm cười bước đi.
Từ ô cửa sổ ngó ra, tuy hơi xa nhưng cậu cũng chứng kiến được tất cả mọi chuyện của hai đứa ấy, và cũng thấy cả con người đang đi tới kia nữa.
……
“Kẹt” _ Chiếc kêu nhẹ khi có người ngồi xuống.
Cô ngồi xuống cạnh cậu, vẫn là chỗ của năm trước.
– Chào! _ cô cười với ánh mắt châm biếm nhìn cậu.
Cậu không có phản ứng hay đúng hơn là đang coi người cạnh mình như vô hình. Trên tai đeo earphone nhưng không biết có đang nghe nhạc hay không!?
Cô nhướn mày, gật gù trước thái độ của cậu.
– Tôi tưởng hôm nay cậu không dám đến trường cơ chứ!? _ đau lắm, nhưng cô phải buộc lòng mình để nói ra những câu như dao cạo ấy.
– … _ cậu vẫn không trả lời, mắt nhắm, ngả lưng tựa đầu vào bức tường sau lưng.
Không đâu, không phải cậu không quan tâm đâu. Nếu để ý kĩ sẽ thấy ngay đôi chân mày đang nhúc nhích cố giữ bình tĩnh, nuốt nỗi đau ngược trở vào. Earphone không hề phát nhạc, thế nên từng câu chữ, từng hơi thở của cô, cậu đều nghe thấy rõ. Từ ngày hôm đó, trái tim cậu chưa lúc nào thôi nguôi ngoai khỏi nỗi đau ấy. Bây giờ cô xuất hiện, còn thêm những câu như cào xé những vết thương kia vẫn đang rỉ máu nơi cậu.
…
Bọn nó “hành quân” vào lớp, vừa vào đến cửa đã thấy ngay hai “hiện tượng” cuối lớp. Cả hai người đều trong một tư thế, ngả lưng ra sau tường, trên tai đeo earphone, khoanh tay trước ngực. Bọn nó không dám gây tiếng động mạnh hay nói to, vì sợ sẽ làm kích động hai người.
– Nóng quá đê. _ Hoàng Lâm bỗng nói to như cố tình để hai người nghe thấy, lấy tay cầm cổ áo mình nhấc lên nhấc xuống để tạo gió cho mình.
Hoàng Lâm tìm đến chỗ của mình và ngồi xuống, tiếp theo là Kì Lâm, và tất cả bọn nó.
– AAAAAAAA… _ bỗng bé điệu (Diệu) hét toáng lên.
– Có chuyện gì vậy vợ? _ Quang béo lăng xăng chạy đến.
– “VỢ”??? _ tất cả bọn nó đều há hốc, tròn mắt nhìn ngạc nhiên.
– Hề hề _ Quang gãi đầu.
– Hức… hức… chồng mập bắt con nhện cho vợ điệu đi! Hức… _ bé điệu nói giọng chảy nước, nhõng nhẽo.
– Nhện, nhện đâu? Nó ở đâu? Vợ điệu chỉ để chồng còn đập nó nào.
– Huhu… ki… kia… kia kìa… _ bé điệu nhảy tưng tưng, chỉ về phía cuối góc lớp.
Chú nhện ấy đang lổm ngổm trên bàn cô…
– Gia Bảo! Nhện chỗ Na Na kìa. _ Quang nói.
Cậu như chiếc máy liền đứng phắt dậy, dang tay ra, che cho cô.
Là một chú nhện lớn.
Cậu lấy quyển vở, giơ lên cao và hạ xuống… nhưng quyển vở sắp va chạm với mặt bàn thì cổ tay cậu đã cứng đờ bởi đang bị một bàn tay khác ghìm chặt cổ tay mình.
Khi tay cậu đã dừng lại, cô thả tay mình ra và dùng một ngón tay của mình, đẩy tay cậu đang cầm quyển vở sang một bên.
Cô nhoài người ra phía trước một chút để gần hơn với chú nhện. Nhìn “âu yếm” chú nhện một lượt, cô thổi một hơi nhẹ vào nhện, khiến những sợi lông trên mình nó rung rinh rung rinh.
Tất cả đều nuốt khan…
Cô thổi lông nhện rung rinh, còn bọn nó thì lạnh ót, tóc gáy dựng hết cả lên.
Thế này nghĩa là thế nào??? Hẳn rằng trong đầu mỗi đứa đang tự đặt ra câu hỏi cho mình.
– Đừng sát sinh! Nó cũng là một sinh mạng mà. _ cô vừa nói vừa dùng ngón tay đẩy cho nhện kia đi.
Nhện đi hẳn, cô lại trở về trạng thái cũ…
Có ai biết được, cô đã run rẩy lúc nhìn thấy con nhện đó đến thế nào!? Nhưng lúc cậu đứng phắt dậy để bảo vệ cho cô, cô đã quyết tâm và lấy can đảm để làm việc mình vừa làm. Thực tâm, cô vui lắm, cậu vẫn còn nhớ cô sợ nhện, vẫn còn bảo vệ cô. Có ai biết rằng, người cô đa run lên bần bật nhưng phải dùng hết can đảm và quyết tâm, cô mới xử lí được nhện ấy. Cô muốn cho tất cả thấy một Na Na hoàn toàn khác.
Bọn nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, có đứa còn tự hỏi “đây có phải bé Na-bạn của bọn nó hay không???”. Thế có nghĩa là vai diễn của cô đã khớp, khả năng của cô quả không tồi chút nào.
Cậu ngậm ngùi ngồi lại vị trí của mình. Bản thân cậu vẫn chưa thể tin được giữa hai người đã… Rõ ràng chỉ cách đây 3 ngày, 3 ngày thôi, hai người vẫn là của nhau mà! Còn hôm nay? Không biết phải gọi là gì nữa!?
Ooo…………ooO
“Tùng tùng tùng”
Cuối cùng tiếng trống mong đợi cũng lên tiếng.
Tất cả bọn nó đều ào ra mà chỉ với mỗi cái cửa duy nhất nên đều bị kẹt cứng lại. Đứa này mắng đứa kia, đứa kia chèn đứa nọ, ổn ào không tưởng nổi…
– KIÊN!!! _ bỗng một đứa la lớn. – Mu… mui… mui…mũi mũi… mau… máu máu… mui…” _ nghe đứa đó vừa lắp bắp vừa chỉ chỏ, bọn nó liền cố nhoài ra trước nhìn Kiên. Quả thật là có một dòng suối đo đỏ nho nhỏ từ mũi Kiên đang chảy xuống.
– Cậu đang chảy máu mũi kìa Kiên. _ Kì Lâm nói.
– … _ Kiên không phản ứng, chắc không nghe thấy.
– Nè. _ Quỳnh đưa tay huơ huơ trước mặt Kiên để mong lấy lại hồn phách cho cậu lớp trưởng.
– … _ vẫn không phản ứng.
Đang bó tay với lớp trưởng thì Phát Xêkô bên cạnh thúc vào tay Quỳnh.
– Hửm? _ Quỳnh trả lời.
Kì Lâm hất mặt về ngay phía trước bọn nó.
Quỳnh nhìn theo… Ực…
Sexy lady! Một cô gái gợi cảm, cuốn hút đang đứng trước cửa lớp chúng nó. Mái tóc màu vàng xoăn nọn, da trắng, khuôn mặt ưa nhìn nhưng đôi mắt lại sâu hun hút. Đứng trên khoanh tay đôi giày cao gót, co một chân dựa vào tường phía sau lưng.
Đúng lúc ấy, cô cũng vừa lách ra khỏi cánh cửa đang kẹt. Cô nhìn Gia Linh rồi hơi ngoái ra phía sau xem phản ứng của bọn nó. Không nói lời nào, cô đút tay vào túi quần đi trước, và tiếp theo là Gia Linh…
– Bé Na giao du với nhỏ đó từ khi nào vậy? _ Quỳnh gay gắt nhìn Gia Linh.
– Có lẽ là trong nghỉ hè. _ Phát Xêkô.
– Mà tui thấy, sau cái nghỉ hè này nó cứ kì kì sao đâu á. _ Quang.
– Uhm, mà còn cả Gia Bảo nhà mình nữa. _ bé điệu.
– Cả hai đứa nó cứ như người từ cõi ba chấm trở về á. _ Hiền rùng mình.
– @#$%^%^… _ bọn nó cứ đứng nhìn cô từ phía sau cho tới lúc cô khuất hẳn sau những tán cây và bức tường cao ngất kia.
……ooO
– Tìm tôi có việc gì? _ cô lạnh giọng.
– … Tôi rảnh được không? _ Gia Linh nhún vai.
– Nhưng tôi thì không.
– Đừng vội từ chối. Sẽ có lúc cậu cũng như tôi thôi.
– Hứ.
– Không sao, cậ