Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4691)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

uộc cậu, lỡ có chuyện chẳng lành chẳng phải cô đã làm lỡ tuổi xuân, thời gian của cậu sao? Thà rằng cứ thế, một lần tổn thương để rồi sẽ không phải thương tổn nữa.
Liệu rằng lựa chọn và quyết định của cô có đúng???
Chương 64
Rời khỏi khách sạn, cầm chiếc áo khoác trên tay, bước đi thất thểu, lầm lũi trong đêm tối.
Cậu không biết mình muốn đi đâu, chỉ bước đi theo đôi chân đưa đẩy mà thôi…
– Vui anh nhỉ!?
– Uhm!
– Lần sau mình đến nữa nha!?
– Hai đứa mình thôi à?
– Uhm, hi.
– Không được.
– Tại sao? Anh không muốn đi với em đúng không?
– Không.
– Vậy tại sao?
– Đến với con chúng ta thì sao là hai được, ngốc ạ.
– …
Một cặp tình nhân khoác vai nhau đi bên đường nói với nhau. Nhưng những lời vô tình ấy như đang sát muối vào vết thương cậu mang. Cậu bị thu hút bởi cuộc trò chuyện ấy, hay đúng hơn là đang tìm được bóng mình trong đó.
Cũng là một buổi tối đầy sao…
**
– Vui quá, lần sau cũng được đến thế này thì nhất luôn. _ mắt cậu lonh lanh.
– Vào đó chơi nhiều, tốn nhiều tiền vé chứ gì.
– Nhưng vui. Mà có mỗi cái vé giữ xe thôi chứ nhiều gì đâu mà sợ tốn, hi.
– Hừm… _ cô nheo mắt.
– Hông hì hôi (không thì thôi), hông đi tớ đi với người khác. _ cậu vênh mặt.
– Với… với với ai?
– Muốn biết hông?
– … Ờh thì… nói thì nghe, ko thì thôi.
– Híhí, lại đây tớ nói nhỏ cho. _ nhìn mặt cậu gian không tả nổi.
Cô nhìn cậu dò xét, nghi ngờ.
– Nói nghe nè. _ cậu kéo cô lại, ghé sát tai cô. – Với gà con(baby) của tớ với cậu đó. Moahhh. _ cậu ấn nụ hôn mạnh lên má cô.
Người cô có chút máu nào thì thú thực nó đang tập trung về mặt hết cả rồi.
– Dễ thương quá, hi. _ cậu nói làm cô càng ngượng.
– Cậu…
– Nàng ngốc của tôi ơi, mình đi nào!
– Đi đâu?
– … _ cậu nhìn cô rồi bật cười thích thú, nhưng chỉ dám cười nhẹ vì sợ cô sẽ giận. Cậu đưa mặt mình lại gần mặt cô, vẻ nham hiểm. – Về nhà.
– Nhà!?
– Ngốc ạ. _ cậu bóp mũi cô. – Phải về ấp trứng thì gà con mới nở để đi chơi cùng tớ được chứ.
– Cậu… _ cô trừng mắt.
– Haha… _ cậu cười lớn rồi bỏ chạy.
– Đứng lại đó cho tớ!
– @#$%$… **
Cậu ngước lên nhìn nơi mình đang đứng.
Là trước cổng “CÔNG VIÊN X” (công viên hai người vẫn thường tới lui).
Những hình ảnh của cô gắn liền với nơi này hiện lên trong đầu cậu…
Nhìn lại hàng cây xanh, dãy ghế đá,… tất cả đều quen thuộc, vẫn vậy; nhưng con người thì đã khác.
……ooO
Ngồi xuống chân mình đang đứng mà chẳng thiết quan tâm đó là đâu. Trên thềm đá, cậu cảm nhận được cái se se lạnh trong đêm vắng, cái đìu hiu gợn buồn trong tâm trí, cái man mác tận cõi lòng…
“Sẹt…” _ bỗng đâu, những “sợi dây tóc” sáng dài lóe trên nền trời đen ngòm. Phải chăng là dấu hiệu chuyển trời!?
“Ầm ầm ầm… Sẹt đùng…”
“Rích rích… lốp đốp… rào rào rào…”
Những hạt mưa bắt đầu xuất hiện và mỗi lúc một to hơn, dày hạt hơn, lớn hơn. Những hạt mưa rơi vào mắt cậu nhói rát, mưa thấm ướt dần hết lưng áo và tất cả.
Nước mưa có nóng không? Tại sao làn nước đang phủ lấy mặt cậu kia lại ấm nóng đến thế? Là nước mưa hay là nước mắt ai???
Thu người lại, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt đau khổ của mình, vai cậu bắt đầu rung lên theo từng hồi…
*Tại sao???… Từ khi nào?… Từ khi nào tôi đã đặt tình cảm của mình vào mối tình này quá nhiều đến vậy?… Có lẽ tôi luôn rượt theo bóng tình nên nó sợ quá mà bỏ chạy chăng? Hay là… tôi nên quay lại để nó rượt tôi?* _ cậu dằn xé lòng mình.
*Cậu có chắc sẽ vui khi đã làm tôi đau đớn thế này? Dù là một trò chơi… tôi vẫn muốn được lạc mãi trong ấy. Tại sao lại để nó kết thúc quá sớm đến thế?*
…… Một vệt đen trải dài trên đất-một chiếc bóng…
Tiếng gót chân dẫm lên những vũng nước đi tới…
Những hạt mưa ngưng hẳn, dù cho vẫn nghe có tiếng rào rào…
xxx
*Na… cậu phải không? Làm ơn!?* _ cậu thầm nguyện cầu cho những gì mình đang nghĩ là đúng.
– Tớ biết cậu sẽ không bỏ mặc tớ mà! _ cậu đứng bật dậy, ôm chặt lấy người đang đứng cạnh mình.
Chiếc dù trên tay ai bỗng rớt xuống, nằm sõng xoài trên đất. Cả hai người đều chìm trong cơn mưa…
Mùi nước hoa Pháp quen thuộc xộc lên mũi cậu, thơm lắm; cậu có thể ngửi thấy rất rõ mùi nước hoa ấy dù cho bây giờ chỉ toàn là nước mưa. Nhưng cậu đã quên mất hay chưa kịp nhớ ra một điều rằng, Na Na của cậu không bao giờ xài nước hoa…
Vòng tay vừa xiết vội thật chặt bỗng từ từ nới lỏng và buông hẳn…
*Tôi đã sai, sai thật rồi sao?* _ hai vai cậu rũ xuống, dáng người vô định, cậu như chiếc bóng cứ khuất dần trong màn đêm.

*Hãy quên hết đi, hãy bỏ lại tất cả đi anh! Em sẽ cho anh tất cả!* _ bàn tay nắm chặt thể hiện quyết tâm của chiếc bóng còn lại.
………ooO
– Hức… _ tiếng lòng đang được ai nén chặt từ một gốc cây cổ thụ bỗng nấc lên.
*Đây không phải điều mày muốn sao? Mày vừa lòng rồi mà, mãn nguyện rồi mà, đúng ý định mày rồi đấy thôi. Sao mày lại đau thế hả???* _ cô tự đấm vào lồng ngực mình thình thịch, nỗi đau ấy quằn quại khôn nguôi.
Cô chính là một kẻ tội nhân, cô đã phụ một tấm lòng, đã làm tổn thương một tâm hồn, đã phá hỏng một mối chân tình. _ kết án như vậy có lẽ đã quá nặng cho cô.
*Tớ xin lỗi! Người ấy… tốt hơn tớ, hãy mở lòng nhé! Nếu kiếp sau có thật, hẹn cậu nơi ấy!* _ cô quay lại, nhìn vào dáng cậu lần nữa…
Không được rồi, nhịp tim cô lại lỗi một nhịp. Tốt hơn hết, có lẽ cô nên rời khỏi đây, đã dồn hết công sức vào vai diễn này, cô không thể vừa để mình ra sân đã tự bỏ đi đất diễn của mình một cách hoài phí như vậy được.
– Sẽ nhanh thôi. Chào cậu của ngày hôm nay! _ cô gạt nhanh giọt nước trên má và quyết tâm bước đi.
Nhà nội…
Từng đợt khói thuốc trắng bay lên và hòa vào không trung của bầu trời mưa. Thiên Tuấn nghiêng mình bên ban công suy tư với ly cà phê đặc nóng không đường. Anh nhìn đi khắp mọi hướng. Bỗng… mắt anh dừng lại phía dưới lòng đường. Dụi điếu thuốc đang dở vào gạt tàn thuốc, anh đứng dậy…

“Két két kít…” _ Thiên Tuấn cầm chiếc ô ra mở cổng…
Cô vừa bước tới cổng đã bị chựng lại vì có Thiên Tuấn đứng cầm chiếc ô ở đó.
Cô từ từ ngước đôi mắt đau khổ, đỏ hoe lên nhìn Thiên Tuấn.
– … Hức… hức hức… hu hu hu… _ cô bỗng trở nên mềm yếu trước anh mình.
Thiên Tuấn tiến lại, cầm chiếc ô che cho cả hai. Anh đưa tay ra ôm lấy ót cô kéo nhẹ vào lồng ngực mình.
– Sẽ qua mau thôi. _ anh vỗ về cô.
– Hức hức, em mất hơi thở rồi anh ơi. Huhu… ức… _ cô nghẹn ngào.
*Đứa em gái tội nghiệp của tôi.* _ Thiên Tuấn cũng xót xa khi thấy em mình trong tình trạng này.
___o0o___
3 ngày sau…
………ooO
Biệt thự Hoàng Gia
– Khụ khụ khụ…
“Cốc cốc” _ có tiếng gõ cửa phòng cậu.

“Cạch” _ cậu mở cửa.
Vừa mở cửa đã có một que thử nhiệt độ được Gia Huy đưa thẳng vào miệng cậu.
– Để yên đó. _ anh nói rồi đưa tay lên sờ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn

Đọc Truyện XuXu Đừng Khóc!!! Full

Vợ cũ của chồng liên tục làm phiền tôi và chồng

Vợ cấm vận 2 tháng, vẫn chưa muốn dừng lại

7 năm lấy chồng 3 lần sảy thai mới giữ được đứa con, đến lúc sinh gặp đúng bồ chồng đỡ đẻ và cái kết bất ngờ