Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4701)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

mỏi ngồi phịch xuống trước của phòng Yuu.
- Gia Bảo! Sao con ngồi đây? _ đúng lúc đó, Gia Huy dìu bà nội đi tới.
Ngẩng đầu nhìn nội và anh hai rồi cậu dùng chút sức lực vịn vào tường đê đứng dậy, đôi mắt buồn bã.
- Thưa nội! Anh hai! _ cậu thều thào mở lời chào.
- Em sao vậy? Ốm à? _ Gia Huy lo lắng.
- …
- Yuu đâu? Con bé sao rồi? _ nội hỏi.
Biết ăn nói thế nào với nội khi chính cậu đã để lạc mất Yuu đây???
- Con bé sao rồi? Tình trạng đã khá lên chút nào chưa? _ nội hỏi lại.
- Kìa nội! _ Gia Huy.
- Nội đừng suốt ngày lúc nào cũng một Yuu hai Yuu ngàn lần Yuu được không? _ cậu nổi quạu.
- Con chỉ cần nói cho ta biết, con bé thế nào rồi?
- Con không biết, không biết, không biết Yuu thế nào? Không biết Yuu đang ở đâu.
- Nội! _ Gia Huy vội đỡ nội.
- Con… con… Gia Bảo, con vừa nói gì? _ nội mất bình tĩnh.
- …
- Yuu… con bé… _ không tin vào đứa cháu của mình nữa, bà tự chống gậy, mở cửa vào phòng Yuu.
bàng hoàng với chiếc giường trống, nội không thể đứng vững nữa, hai mắt tối sầm lại không còn nhìn thấy gì, đôi chân chùng xuống không còn chút sinh khí.
- NỘI! _Gia Huy thất thanh.
Cậu vội chạy vào, nội đã ngã vào vòng tay Gia Huy…
- BÁC SĨ!!! _ cậu gọi lớn.
……………ooo
Bà bị đưa vào phòng cách li đặc biệt, bà cứ quỵ rồi lại tỉnh và lại quỵ như cái máy vậy. Không biết, liệu sẽ như thế được mấy lần nữa…?
- Em tìm kĩ chưa? _ Gia Huy kéo cậu ra dãy hành lang, hỏi.
- Kĩ lắm rồi.
- Em không biết con bé đi đâu sao?
- Nếu biết thì em có đứng đây không?
- Em đã báo với ai chưa?
- Bác sĩ.
- Chắc họ cũng đang tìm rồi, không có thời gian nhiều đâu, nếu Yuu được ai đó đưa đi thì còn đỡ, nếu không thì với tình trạng sức khỏe của con bé sẽ không ổn đâu em! _ Gia Huy nói.
- Em biết!
- Vậy anh với em chia nhau ra tìm nhé!
- Nhưng còn nội?
- Anh đã gọi cho anh chị quản gia rồi, lát nữa một trong hai người sẽ đến đây liền, em đừng lo!
- Uhm! _ cậu gật đầu đồng ý rồi hai anh em mỗi người tìm một ngả.
- Yuu à! Yuu! _ cậu vừa đi vừa gọi tên cô bé.

- Yuu! Yuu ơi! _ Gia Huy.
……………ooo
Gần như đã lật tung cả bệnh viện lên, cả cậu, Gia Huy và một số người của anh cũng lao vào công cuộc tìm kiếm nhưng vẫn chưa có một tin tức nào được tìm thấy.
Cậu bất lực ngồi xuống bậc cầu thang dưới chân mình…
- Yuu! Rốt cuộc thì em đang trốn ở đâu?
- Haizzz… sao con nhỏ đó cứng đầu vậy không biết. _ người 1.
- Uhm! Nói mãi mà cứ trơ ra như người từ trên trời rớt xuống ý. _ người 2.
- Thôi, mình xuống báo cho ông bà bác sĩ nào rồi để họ tự tìm thân nhân cho nó cũng được. _ người 1.
- Ờ, cũng may là con bé đó…
- Thím vừa nói gì ạ? _ cậu bóp chặt tay người phụ nữ.
- … _ người phụ nữ hốt hoảng vì hành động của cậu, không nói được tiếng nào.
- Cậu cậu… cái cậu này, câu định giở trò gì gì đó hả? _ người bên cạnh cũng hốt hoảng không kém.
- Tôi hỏi thím vừa nói gì? _ cậu gằn lên.
- Nói… nói nói là nói gì chứ?
- “Con nhỏ”? _ cậu nhắc lại cụt lủn câu nói của người phụ nữ.
- Nó, nó…
- Ở đâu? _ cậu quát.
- Trên trên… _ người phụ nữ ú ớ, chỉ biết chỉ chỏ lên phía trên đầu mình.
- Xin lỗi! Cảm ơn! _ câu nói vội rồi chạy thật nhanh lên tầng trên, một bước nhảy của cậu leo được bốn nấc thang.
Hai người phụ nữ kia vẫn chưa khỏi hoảng hồn.
- Chị không sao chứ?
- Ực… hộc hộc… “lắc lắc đầu”
- Đúng là tên vũ phu mà, con cái nhà ai mà mất nết vậy không biết.
………………ooo
Quốc đang đến chỗ ai kia…?
Cô đang đến chỗ cậu…?
Cậu đang đến chỗ…?
Chương 51
Chương 51: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
Cậu chạy thật nhanh, lên hết tầng này đến tầng kia theo lượt cầu thang nhưng vẫn không thấy bóng dáng một cô gái mà cậu đang tìm.
“Cạch” _ cánh cửa cuối cùng nối các tầng cậu cũng đã mở ra.
Đã là sân thượng rồi, nhưng sao Yuu vẫn không thấy đâu…
- Hộc hộc… _ cậu thở hổn hển.
Chạy vòng vòng khắp sân thượng nhưng không thấy ai, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ toàn nghe tiếng gió rít và khoảng không im lặng.
- Không phải em thật sao? _ cậu thất vọng.
Thất thểu định bỏ về thì… kia – trong một góc khuất nhỏ sau một chậu cây kiểng. Một đôi chân trần ở đó…cậu tiến gần lại. Càng tiến lại gần, cậu càng thấy rõ “hiện tượng” ấy thế nào? Đồng phục bệnh viện, mái tóc dài… là con gái. Dáng người mảnh khảnh, gục đầu vào tường và ngủ say sưa …
- Ực… _ cậu nuốt khan, ngồi xuống, vén mái tóc cô gái lên…cậu không tin nổi vào mắt mình đây là sự thật.
Yuu…là Yuu
- Yuu! Yuu à!… Là em phải không? _ giọng cậu run run. – Em tỉnh lại nhìn anh đi Yuu à! Yuu! _ cậu lay vai Yuu thật mạnh.
Yuu dụi dụi mắt và từ từ mở đôi mi…
Yuu nhìn cậu…chỉ nhìn, ánh mắt vô hồn lạnh toát, đến phản xạ tự nhiên Yuu cũng không có.
- Đúng là em thật rồi. Em bỏ đi đâu vậy hả? Em có biết anh đã tìm em khổ sở thế nào, lo lắng cho em thế nào không? _ cậu trách.
- …
- Thôi, tìm được em là may mắn rồi. Mình xuống thôi, trên này gió lạnh lắm. _ cậu nói rồi đỡ Yuu dậy.
Nhưng Yuu không chịu đứng mà bám chặt vào chậu cây kiểng cạnh đó.
- Em…em sao vậy?… Em không nhận ra anh sao?… Anh đây! Gia Bảo đây! _ cậu nhắc cho Yuu biết về sự có mặt của mình trong khi Yuu vẫn đang nhìn cậu.
- …
- Em sao vậy? Em… em không nhớ anh sao? _ cậu nghi ngờ về tình trạng của Yuu.
“Chớp chớp” _ Yuu nhìn lại cậu thật kĩ, như ngờ ngợ ra được điều gì đó trong bộ não đã lâu không hoạt động, Yuu nhếch môi:
- Bảo…
- Phải rồi! _ cậu nở nụ cười tươi. – Bảo, là anh!
- …
- Chắc em đang lạnh, lại mới tỉnh lại nên sức khỏe vẫn chưa ổn định. Để anh đưa em về phòng nhé!
Bây giờ thì Yuu đã chịu nghe lời để cậu đưa về phòng.

___o0o___
- Híhí… có khi nào vui quá đến độ nhảy lên không nhỉ? _ cô hí hửng đi từ cổng bệnh viện vào…
___o0o___
“Tinh” _ tiếng báo có thang máy.
Cậu ấn mở và bước vào trước, Yuu nhìn quanh thang máy một lượt rồi thụt lùi lại vài bước.
- Em sao vậy? Vào đây với anh nào! _ cậu đưa tay ra.
Nhìn bàn tay cậu đang chìa ra rồi Yuu lắc đầu lia lịa.
- Haizzz… _ cậu đành bước ra trở lại để đưa Yuu vào thang máy.
Nhưng Yuu níu tay lại, không chịu đi.
- Em không thích thang máy à? _ cậu hỏi.
Gật gật
- Vậy… à, hay anh dẫn em xuống thang bộ nhé?
Yuu nhìn cậu, có vẻ đang tự thắc mắc “thang bộ” là gì? Nhưng tiếc rằng cô bé không thể mở lời để nói lên suy nghĩ của mình.
Cậu đành tự quyết, cầm lấy tay Yuu, cậu dắt cô bé đến đứng trước dãy caùa thang với mấy chục bậc.
Yuu nhìn xuống dãy bậc thang rồi nuốt khan, có lẽ là đang sợ.
- Đi thôi! _ cậu kéo tay Yuu đi.
Yuu níu tay cậu lại, không chịu đi.
Nhìn ánh mắt có chút sợ hãi của Yuu, cậu như bất lực, không hiểu Yuu đang gặp vấn đề gì nữa.
- Vậy… để anh cõng em xuống nhé? _ cậu hỏi.
Không biết có hiểu được lời cậu đang nói gì không. Yuu chỉ nghiêng nhẹ đầu, nhìn cậu, chun chun mũi lại.
Cầm hai tay Yuu đặt lên vai, hạ thấp xuống để Yuu lên lưng mình. Chuẩn bị bước xuống nấc thang đầu tiên…Yuu sợ quá nhắm nghiền mắt lại, bám chặt lấy cổ cậu, bấu áo cậu làm nó nhăn nheo cả.
- Đừng sợ! Có anh đây mà. _ cậu nở nụ cười dỗ dành.
Yuu không những không nghe lời mà còn xiết chặt tay mình hơn làm cậu muốn nghẹt thở.
Một bậc…
Hai bậc……
Cứ xuống một nấc thang, Yuu càng nắm chặt áo cậu…
Ba nấc………
Đã qua nhiều bậc thang, Yuu đã bắt đầu nới dần tay mình, đôi mi bớt căng hơn… Dường như Yuu đã nhận ra sự an toàn khi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Không Có Tiền Tôi Mới Chết, Chứ Không Có Anh Nắng Vẫn Rực Rỡ Lắm!”

Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Thất bại của người đàn bà ‘xây nhà’

Vợ Bé Bỏng Của Tôi

Sau chia ly, gắng đừng lụy bi…