- … Hừhừ…
- Tôi tôi… khụkhụ… xin… “Phịch”
- Này này!!!
Chưa nói hết câu Gia Linh đã gục vào ngực Quốc, làm anh đành phải đỡ lấy Gia Linh…
………o
Bưng thau nước ấm theo theo chiếc khăn nhỏ từ phòng tắm đi ra, nhìn Gia Linh đang nằm trên giường, Quốc chẳng buồn nhìn.
- Con gái
mà say khướt thế kia, hên cho cô là gặp tôi, nếu không thì bọn dê phố kia đã nuốt gọn cô rồi. _ Quốc bực mình vì “tội lỗi” của Gia Linh lúc nãy với mình.
Cầm khăn ướt còn ấm, anh nhẹ lau mặt giúp Gia Linh cho cô tỉnh táo hơn.
- Hức… _ trong cơn mê sảng, Gia Linh bắt đầu thút thít.
Nhìn điệu bộ đó của Gia Linh, Quốc “chớp chớp” mất vài giây…
- Hức… anh ơi! Hức… _ Gia Linh bắt đầu rơi nước mắt.
Quốc tạm ngừng tay mình và thu lại…
- Anh đừng đi! Em xin anh! Xin anh một lần này thôi được không? Anh à! Hức hức… _ Gia Linh vội đưa tay nắm chặt tay Quốc và nói trong cơn mê sảng.
Quốc không thoải mái, cố rút tay mình ra khỏi bàn tay Gia Linh… nhưng bàn tay cô càng xiết chặt tay Quốc hơn trong vô thức…
- Anh đừng đi! Đừng bỏ rơi em mà!.. hức hức… _ Gia Linh bật khóc dữ dội, lắc đầu nguầy nguậy, vẫn nắm chặt tay Quốc.
- Tôi không phải người cô… _ đang định mắng Gia Linh cho cô tỉnh hẳn nhưng bàn tay Gia Linh chợt buông lỏng dần khỏi tay quốc, nước mắt cô vẫn còn tuôn nhưng đã hết hẳn tiếng thút thít.
*Thật kì lạ, đây đã được gọi là nắng mưa tính tình con gái chưa trời?* _ Quốc chẹp miệng, chỉ biết lắc đầu. Chưa bao giờ anh phải thốt lên điều gì đó vì một người con gái nào khác cô…
___o0o___
Cách đó rất xa, tại một tòa tháp cao, một old man trong bộ vét đen huyền bí… Phì phào điếu xì gà trên tay, ông ta đứng trước bức tường kính trong suốt nhìn ra xa thành phố…
- Đã có sự cố, thưa cục trưởng! _ một tên khác kính cẩn nói.
Tên ấy cũng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của ông từ phía sau mà thôi.
- … _ không biểu hiện phản ứng gì rõ ràng, có lẽ phải kìm nén thứ cảm xúc đó lắm ông ta mới giữ được bình tĩnh. Old man vẫn đưa lên môi điếu xì gà, rít một hơi mạnh…
- …Chuẩn bị vé máy bay cho tôi! _ old man cất giọng khàn đặc.
- Nhưng, thưa… Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị ngay! _ tên đó định ý kiến nhưng nhìn old, hắn chỉ biết tuân lệnh.
Đã xong nhiệm vụ, hắn ra ngoài, đóng cửa lại.
…
- Được lắm cô bé! _ khẽ nhếch mép, old man chỉ thốt lên một câu.
………
Chương 50
Nhà Quốc…
Đang lúi húi trong bếp chuẩn bị bữa sáng, bỗng nghe tiếng bước chân…
- Dậy rồi sao? _ Quốc hỏi, tay vẫn xào xào, không quay lại.
- Tối qua… _ Gia Linh ấp úng.
- Cô không nhớ gì à?
- …
- Phải rồi, say khướt đến thế thì còn nhớ được gì.
- Tôi… không làm gì sai chứ?
- Hình như tối qua cô đã nhớ về ai thì phải?
Quốc không biết rằng Gia Linh đã lúng túng thế nào khi anh hỏi câu ấy.
- Không liên quan đến anh.
- …
- Gì đây? _ Gia Linh hỏi khi thấy Quốc đặt trước mặt mình một chén canh.
- Giải rượu, uống hay không thì tùy.
- …
- Lần sau mong cô nếu trong bộ dạng say sỉn thì hãy lục địa chỉ và tìm đến nơi khác giúp tôi!
- … “Địa chỉ khác”… _ Gia Linh lí nhí.
- Sao?
- …Cảm ơn anh! _ Gia Linh nói. *Tôi còn địa chỉ khác sao?*
- Không có gì… Kẻ lạc mất trái tim đang lạc đường chăng? _ Quốc ngồi xuống đối diện Gia Linh, bỗng gợi chuyện.
- … _ Gia Linh im lặng.
Hít một hơi thật sâu, Gia Linh nhìn lên Quốc…
- Anh muốn một vụ giao dịch chứ? _ Gia Linh hỏi.
Anh hơi chau mày khi nghe Gia Linh hỏi.
- “Giao dịch”?
- Phải rồi, giao dịch.
- Còn phải xem giao gì và dịch gì nữa.
- Anh sẽ có cái anh cần, còn tôi có được cái tôi muốn, thế đã đủ chưa?
- Cái cô cần?
- Đơn giản thôi.
- Là gì? _ Quốc hỏi.
Gia Linh nhìn một vòng quanh nhà anh rồi nói:
- Vẫn còn một phòng trống, cho tôi được chứ?
- Cho cô?
- Phải!
- Tại sao? Cô nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý?
- Tôi chỉ hỏi cho giữ đúng nguyên tắc thôi, còn có hay không chấp nhận _ Gia Linh nhún vai. – Tôi cũng vẫn sẽ ở đây! _ Gia Linh nói rồi bưng chén canh lên miệng.
- Her, cái này đâu phải giao dịch, mà là tuân lệnh ấy chứ.
- Quyết định vậy nhé! Tôi có việc ra ngoài, tối nhớ để cửa cho tôi! _ Gia Linh nói rồi đứng dậy.
- Còn điều tôi cần? _ Quốc nói với lại.
Gia Linh chựng lại…
- Còn tùy thuộc vào thái độ của anh. _ Gia Linh nói ngắn gọn rồi rảo bước nhanh ra khỏi nhà Quốc.
- Rốt cuộc cô muốn tôi phải chạy vòng theo cô đến khi nào nữa đây? _ Quốc bắt đầu mất kiên nhẫn.
………
___o0o___
Bệnh viện…
Cậu gục đầu bên giường Yuu, có lẽ vì mệt quá nên đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ngón tay Yuu nhúc nhích, mí mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tròng mắt khẽ đưa qua đưa lại như đang lấy sức để chuẩn bị kéo đôi mi lên…
Cậu vẫn đang say giấc…
Phải rồi, cố lên!… Yuu bắt đầu tách đôi mi đang dính chặt nhau kia. Mi mắt Yuu dần kéo lên… Thứ ánh sáng của buổi ban mai đang tràn ngập căn phòng đã trở nên lạ lẫm với Yuu khiến cô bé vừa hé mắt đã vội nhắm lại, vì thứ ánh sáng ấy quá chói chang. Yuu cảm thấy sợ thứ ánh sáng đó…
*Không được, mày phải cố gượng dậy đi Yuu à! Cố lên!… Nhưng nếu tỉnh lại, anh ấy sẽ bỏ mặc mình theo chị ta thì sao? Không, không, không đời nào!… Nhưng… anh Bảo hứa sẽ đưa mình đến “Bánh xe thiên đường”, đến ngôi nhà vùng ngoại ô đang chờ đợi. Phải làm sao đây???……….. Không được, mình phải tỉnh lại, tỉnh lại để còn cùng anh ấy làm tất cả mọi thứ, tỉnh lại để đá chị ta đi nữa. Phải rồi, mày phải tỉnh lại, mày không được ngủ mê nữa! Anh ấy đang chờ, vẫn đang chờ mày…!* _ Yuu đấu tranh tinh thần.
Trước đây Yuu đã chấp nhận thứ ánh sáng đó không biết bao lần, giờ đây chắc chắn cô sẽ lại dũng cảm tiếp nhận nó trở lại…cô sẽ mở mắt ra để đón thứ ánh sáng vào mỗi sớm mai, sẽ nhắm lại khi đã mệt mỏi và sẽ lại mở vào mỗi sớm như trước đây…
“Chớp…chớp” _ Yuu chập choạng chớp mắt để làm quen lại với những tia nắng bên cửa sổ đang ghé sát cô…
Nhìn quanh căn phòng, khẽ hỏi *Đây là đâu?*. Nhưng câu hỏi ấy chỉ chợt bay qua và vụt mất khi ánh mắt Yuu chạm đến Gia Bảo…
Nhìn cậu ngủ đã hồi lâu nhưng không hiểu sao Yuu vẫn mãi nhìn, không biết do lâu ngày không gặp cậu, Yuu thấy nhớ khuôn mặt cậu? Hay… do không biết nói với cậu thế nào về việc mình đã “trở về”?
…
Cậu khẽ trở mình…
Nhíu mày, mở mắt ti hí nhìn vì còn buồn ngủ, cậu lướt qua cảnh vật xung quanh. Nhưng rồi, vì hình ảnh ấy quá mờ chăng? Cậu nhắm mắt trở lại, đổi tư thế ngủ.
1 giây… 2 giây… 3 giây…
- YUU! _ cậu bật dậy kèm theo tiếng gọi Yuu thật lớn. – Mình ngủ hồi nào vậy? Tại sao mình lại nằm trên giường?
Cậu nhìn quanh… là phòng Yuu, giường Yuu, nhưng còn Yuu đâu??? Cậu hoảng loạn, thực sự hoảng loạn. Ai đã đưa Yuu đi? Có chuyện gì xảy ra với Yuu? Yuu đâu? … Những câu hỏi về Yuu liên tục tấn công tâm trí cậu.
Vội nhảy xuống giường, cậu bắt đầu công cuộc tìm kiếm Yuu. Nhà vệ sinh… phòng tắm… phòng dành cho thân nhân… nhưng đổi lại vẫn không được gì. Chạy ra ngoài, tìm đến phòng bác sĩ… Nhưng ngay cả họ cũng không biết Yuu ở đâu.
- Các người làm việc thế mà coi được sao? Ngay cả bệnh nhân mình đi đâu cũng không biết nữa, nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ tìm mấy người để tính sổ một lượt. _ ánh mắt cậu như bốc cháy.
“RẦM” _ cậu bỏ đi và để lại tiếng đập cửa khó chịu.
Rốt cuộc là Yuu tự đi, hay ai đó đã đưa Yuu đi?
- Ashhhhhhhhhhh…
“Bụp”
Cậu vò đầu bứt tóc, bực mình đá vào thùng rác làm nó đổ tung tóe.