Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4635)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

a tay ôm lấy má Gia Tuệ.
Anh nhìn Gia Tuệ thật kĩ, thật lâu, nhắm mắt lại…
– Hí hí hí… hahaha… “đốp đốp đốp” _ sắp nhỏ hết cười hí hí rồi không nhịn nổi lại phá lên cười. Tất cả đều vỗ tay mừng cho ba mẹ chúng.
Tất cả những đứa con đều nhìn ba mẹ của nó rồi che mắt lại.
Ô kìa! Sao che lại có ba ngón là sao? Mấy cái đứa này thật là…
Cuối cùng thì Gia Tuệ cũng tìm được nơi nương tựa, không hoài công cô đã đợi chờ anh xuốt ngần ấy năm trời.
==:=:=:=:==
Nghĩa trang,
– Mẹ! _ một nhóc được mẹ nắm tay dắt đi.
– Con có mệt không?
Nhóc lắc đầu lia lịa.
– Con trai mẹ giỏi lắm! _ Trâm Anh vuốt lại mái tóc cho nhóc.
Nhóc chỉ cười thật tươi với mẹ.
– Chào cha đi con! _ Trâm Anh nói rồi để nhóc quay lên mộ Thiên Tuấn.
Mắt chị lại cay cay…
Chị đặt bó hoa cúc dại lên mộ Thiên Tuấn thật ngay ngắn…
– Anh à! Mẹ con em tới thăm anh nè. Anh có vui không?… Nhìn con giống anh lắm, bé Na nói, anh với con như một khuôn đúc ra vậy đó.
– …
– Nhanh anh nhỉ!? Mới đó thôi mà đã năm năm rồi đó anh. Con mình cũng đã hơn bốn tuổi. Tất cả đã qua đi, nhưng đối với em, mọi chuyện cứ như mới xảy ra hôm qua thôi. Em vẫn nhớ hơi ấm của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ cả vòng tay của anh nữa!… Hítttt haizzz… bé Na và Gia Bảo vẫn vậy anh ạ, chúng nó vẫn trẻ con lắm. Tội nghiệp Gia Bảo cứ cầu hôn miết mà bé Na lại từ chối hoài. Anh Quốc đã đi làm, anh ấy làm trong tập đoàn Hoàng Gia của Gia Huy đó anh, anh ấy sống tốt lắm, nhưng… hình như anh ấy luôn vui một niềm vui không trọn vẹn anh à. À, Phong đó, bây giờ anh ấy là hiệu trưởng của nhà trẻ Thiên Sứ rồi, vậy là ước mơ của anh ấy đã được thực hiện. Nội và ngoại thì vẫn vậy hà, hai người còn yêu đời lắm đó. Tất cả đều tốt đẹp phải không anh!?
– …
– Em sẽ nuôi dạy con thật tốt, anh đừng lo nhé!
– …
Trâm Anh tiến lại, lau tấm ảnh nhỏ của anh…
– Em nhớ anh lắm! Thiên Tuấn à! _ nước mắt chị lại rơi.
– Mẹ! _ nhóc lấy tay lau đi nước mắt cho mẹ nó. – Sao mẹ khóc vậy?
– À, không, bụi bay vào mắt mẹ đó con.
– Mẹ nhớ ba hả?
Trâm Anh không ngờ con mình lại hiểu chuyện được như vậy. Chị ôm con vào lòng.
– Uhm, mẹ nhớ ba lắm con à!
– Vậy mẹ đi gặp ba đi.
– … Ba ở xa lắm, sau này mẹ sẽ đến gặp ba sau.
– Xa là ở đâu hả mẹ?
– Phía bên kia vườn Địa Đàng.
– Ở đó đẹp không mẹ?
– Đẹp! Đẹp lắm con à.
– Vậy khi nào mẹ đi nhớ cho con theo với nha!?
– Ngốc quá, bây giờ trễ rồi, để mẹ đưa con về nghe.
– Dạ!
– Hai mẹ con đến sớm thế. _ Trâm Anh vừa nắm tay nhóc dắt đi thì Quốc vừa tới.
– Anh!
– Uhm, em đến lâu chưa?
– Cũng được một lúc rồi anh.
– Con chào chú! _ nhóc khoanh tay lễ phép.
– Uhm, chú chào con. Gặp bố có vui không con? _ Quốc ngồi xuống hỏi nhóc.
– Dạ có!
– Anh đến gặp Gia Linh à?… À không, Tiểu Yến mới phải.
Quốc chỉ cười mà không nói gì.
– Vậy anh vào đi, em có việc nên phải về trước rồi.
– Uhm, em về nhé. Đi cẩn thận.
– Anh có rảnh thì ghé nhà nội chơi, nội nhắc anh suốt đó.
– Uhm, anh biết rồi.
– Em về nghe.
– Uhm, chào con nha. _ Quốc vẫy tay.
– Dạ! Thưa chú con về.
Đợi cho mẹ con Trâm Anh đi hẳn, Quốc mới đi tiếp.

Anh tìm tới phần mộ của Tiểu Yến.
Đây rồi, cạnh mộ Thiên Tuấn…
Anh đặt đóa hoa sen trắng trước mộ Tiểu Yến và bó hoa cúc dại lên mộ Thiên Tuấn.
– Chào hai người, lâu quá không gặp. Hai người vẫn khỏe chứ? Có ốm đau bệnh tật gì không đó? Dưới đó lạnh nhớ mặc cho ấm nghe chưa.
Nói rồi anh ngồi xuống…
– Cậu đó, lâu vậy mà không thèm về uống cà phê của tôi. Hay cà phê dưới đó ngon quá nên quên của tôi rồi? Cậu dám… hè, mà tôi biết là cậu không dám đâu. Chừng nào về nói tôi pha cà phê cho uống chứ tự pha là không khéo lại lấy nhầm sang cà phê hết hạn sử dụng là cho cậu “làm rể Diêm Vương” lun ráng chịu.
– …
– Haizzz… mới hôm nào cậu còn ăn hiếp tôi. Vậy mà… Thằng bạn tồi, đi mà đi có một mình, giờ tôi lấy ai ngồi nói chuyện? Lấy ai đấu khẩu? Rồi ai đánh tôi? Cậu mà để tôi gặp được là chết với tôi. _ Quốc giơ tay hình nắm đấm lên.
Anh nhìn hình Thiên Tuấn thêm chút rồi ngồi xịch lại phần mộ của Tiểu Yến.
Anh nhổ mấy cộng cỏ khô, nhặt lá vàng đi…
– Em vẫn không khác xưa chút nào, vẫn còn đẹp lắm!
– …
– Ở dưới phải biết tự chăm sóc mình, nhớ ăn cho no, mặc cho ấm vào nghe chưa!?
– …
– Em đi rồi nhà còn mình anh hà, căn phòng còn vẹn đồ đạc đó, nhưng nó lạnh lắm. Tại sao lúc em còn bên anh, anh lại không nhận ra điều gì đó nhỉ. Có lẽ tại duyên số. Anh phải tìm ông tơ cho một trận mới được, buộc chỉ thì phải dài dài ra cho người ta chứ. Hừm…
– …
– Tất cả mọi chuyện đã lùi vào quá khứ. Anh cũng sẽ để em nơi ấy. Chúng mình cùng bắt đầu một cuộc sống riêng cho mình nhé!? Chúc em hạnh phúc nơi ấy!
Cơn gió lạnh thổi ngang qua, lòng Quốc chợt se lại… Có lẽ anh đã nhận ra điều gì đó làm bài học cho mình.
Hãy biết trân trọng những gì xung quanh chúng ta! Đừng để mất rồi mới chợt nhận ra sự thiếu hụt, mất mát của thứ quan trọng ấy!
==:=:=:=:==
“Tin tin” _ một chiếc xe đỗ phịch trước mặt hai mẹ con Trâm Anh.
– A, ba Gia Huy! _ nhóc vội chạy lại ôm chặt lấy cổ Gia Huy.
– Ây ya, nhớ ba hong nè?
– Dạ có!
– Chào anh! _ Trâm Anh.
– Chào em, hai mẹ con mới đi thăm Thiên Tuấn phải không?
– Vâng!
– Thấm thoát đây mà đã bao năm rồi em nhỉ!?
– Vâng, năm năm rồi anh.
– Lâu vậy, em cũng nên tìm cho mình một hạnh phúc đi chứ.
Trâm Anh mỉm cười.
– Hạnh phúc của em là cu Bin đây anh à.
– Không lẽ… em định sống vậy mãi sao?
– Vậy thì có gì là không tốt đâu anh.
– Cu Bin cũng cần một người cha mà.

– …
– Con đã có ba là ba Gia Huy rồi mà. _ nhóc nhanh nhảu.
Gia Huy nhìn Bin rồi lại nhìn Trâm Anh.
– Trâm Anh! _ anh cầm tay chị.
– Anh làm gì đó, con nó nhìn đó. _ Trâm Anh giật tay mình ra.
Anh vẫn cầm chắc tay chị.
– Trâm Anh à! Em có thể cho anh một cơ hội được chăm sóc mẹ con em không?
– Em không…
– Đã bao năm anh chờ đợi em, thế vẫn chưa đủ để nói lên tấm lòng của anh sao em?
– Nhưng em…
– Anh biết, anh biết là em tự ti vì đã có cu Bin. Nhưng anh vốn đã coi cu Bin là con mình từ ngày nó có mặt trên đời này rồi. Anh luôn nhủ lòng phải bảo vệ và chăm sóc mẹ con em thật tốt. Em hãy cho anh được nghĩa vụ chăm sóc cho mẹ con em đi Trâm Anh! _ ánh mắt anh đã nói rằng anh rát thật lòng.
– Em… _ Trâm Anh nhìn xuống cu Bin.
– Con muốn ba! _ cu Bin nói.
Nghe con nói mà Trâm Anh quặn thắt lòng. Hơn ai hết, cu Bin là quan trọng nhất đối với chị. K

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô gái quát người đàn ông không nhường ghế trên xe bus, và cái kết không tưởng

Tưởng bạn trai mới quen bỏ quên bật lửa trong nhà tắm, cô gái ung dung đi tắm mà không biết rằng chính nó là…

Xem tử vi ngày 02/04/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Đừng Yêu Ai Nếu Trái Tim Chưa Đủ Sẵn Sàng!

Chuyện tình tay ba giữa hai chàng hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo