Đã khinh thường cùng anh nói chuyện, cần gì phải lưu anh lại? Cô tiếp tục đi làm công chúa cao quý trong mắt đám bạn của cô đi, anh không muốn phải cùng cô chơi loại trò chơi nhàm chán này.
Doãn Tâm Ngữ mím môi, như là hạ quyết tâm, nóng vội ở trong túi xách tìm kiếm.
Anh nên đi, nhưng hết lần này tới lần khác hai chân lại chậm chạp không cách nào di động được. Anh không tự chủ được mà quay đầu lại, thấy cô lấy một cuốn notebook
cùng một cây viết, cúi đầu không biết đang ghi mấy thứ gì đó.
Động tác khôn
không tầm thường này làm cho Tống Kình nhíu mày lại, không biết như thế nào lại có một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, làm anh cảm giác khó thở.
Vội vàng viết xuống mấy hàng chữ, Doãn Tâm Ngữ đem trang giấy kéo xuống đưa cho anh.
Bởi vì nóng vội, chữ viết có chút mất trật tự, rải rác mấy hàng chữ, nhưng lại làm anh khiếp đảm, cơ hồ không có dũng khí nhìn ——
Tớ rất muốn nói chuyện với cậu, nhưng là, thực xin lỗi, tớ không thể.
Cậu nói không sai, tớ —— đích thật không thể nói.
Chuyện ngày đó, tớ thật xin lỗi, bạn của tớ nói hơi quá đáng, nhưng tớ không có năng lực ngăn cản, cũng không có năng lực chính miệng giúp cậu biện hộ, nếu như những lời kia xúc phạm tới cậu, thật sự rất xin lỗi.
Tớ biết rõ cậu rất tức giận, tớ cũng muốn hướng cậu xin lỗi, thế nhưng …. cậu dạy tớ, tớ nên làm như thế nào?
Như là bị người hung hăng đánh trúng một quyền, Tống Kình phân không rõ cảm giác kia là khiếp sợ hay là đau đớn, cả người anh ngây dại, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào, cũng không cách nào suy nghĩ.
Doãn Tâm Ngữ sâu kín nhìn anh một cái. Anh vốn đối với cô đã không kiên nhẫn được nữa, một khi nói ra chân tướng, có lẽ anh sẽ càng thêm ghét bỏ cô, rời xa cô?
Không cần anh nói thêm cái gì, cô rất tự hiểu bản thân, sẽ không lại làm anh mệt mỏi.
Cô nhẹ nhàng chậm chạp mà đứng dậy, vượt qua anh thất thần, một mình đi về hướng âm u quạnh quẽ trong đêm tối.
Đợi đến lúc Tống Kình phản ứng lại, kinh gấp (kinh sợ + gấp gáp) mà nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt, lập tức không chút suy nghĩ liền đuổi theo, thò tay bắt được cô: “Tôi đưa cậu về!”
Doãn Tâm Ngữ kinh ngạc, ánh mắt do bị cầm chặt tay, dời về phía khuôn mặt anh, anh lại liên tục chải tóc, không cho cô cơ hội nghiên cứu ánh mắt của anh.
“Đã trễ như vậy, cậu một cô gái đi đường ban đêm rất nguy hiểm.” Giọng hơi khô chát chát.
Anh vừa rồi dùng lời tàn nhẫn như vậy tổn thương co, giờ khắc này, quá xấu hổ, khiến cho anh không biết nên đối mặt cô như thế nào.
Bản năng, chính là không muốn để cô trông thấy vẻ mặt tự trách của anh.
Chỉ là, Doãn Tâm Ngữ lại hiểu lầm, lần đầu mãnh liệt cảm thấy tự ti mặc cảm.
Anh —— Ngay cả liếc nhìn cô một cái đều ghét bỏ sao?
Nếu đã là như vậy, anh vì cái gì còn kiên trì đưa cô về nhà? Có lẽ chỉ là tinh thần trọng nghĩa?
Yên lặng đi một đoạn đường ngắn, ai cũng không muốn phá hư giờ phút yên lặng ấm áp này.
Tay của cô, ấm ấm, thật mềm, thật mềm. Đây là lần đầu tiên Tống Kình chủ động nắm tay một cô gái.
Nắm tay của cô là nhất thời nóng vội, nhưng nắm chặt về sau, lại không muốn buông ra.
Đèn đường rực rỡ, đem bóng hai người kéo đến thật dài thật dài, hai tay giao nhau, mãi cho đến khi cô tiến vào nhà mới buông ra ——
☆ ☆ ☆
Tống Kình một đêm đều ngủ không ngon, luôn suy nghĩ, hôm sau đến cùng làm như thế nào đối mặt Doãn Tâm Ngữ?
Bất quá, nghĩ cái gì cũng vô dụng, bởi vì ngày hôm sau, anh không gặp được cô.
Cô đã xảy ra chuyện gì sao? Vì cái gì không đón chuyến xe buýt đầu tiên đến trường?
Một ngày lại một ngày trôi qua, anh bắt đầu nóng nảy.
Cuối cùng, anh rốt cuộc không cách nào áp chế càng lúc càng quan tâm thắm thiết cùng sầu lo, chủ động hướng Hàn Tử Trúc hỏi thăm tình huống của cô.
“Cậu hỏi Tâm Ngữ?” Hàn Tử Trúc nhướng mày, như là có chút ngoài ý muốn, cũng mang một ít nghiền ngẫm.
“Đúng, chính là Doãn Tâm Ngữ, cô ấy đến cùng làm sao vậy?”
“Cậu không phải là không muốn gặp cô ấy sao?”
“Tôi không có!” Tống Kình bản năng phủ nhận. Anh không phải là không muốn gặp cô, chính xác mà nói, anh chỉ là bắt buộc chính mình không để ý tới cô, bất quá, tất cả đều là chuyện của ngày trước rồi.
Biết được chân tướng về sau, anh chỉ tự trách mình sơ ý chủ quan, thế nhưng không có đi suy nghĩ sâu xa nổi khổ tâm riêng của cô, liền mù quáng mà oán trách cô.
Nhìn ra an không thể che hết ảo não, Hàn Tử Trúc cười cười mà vượt qua anh.
“Yên tâm, cô ấy rất tốt.”
“Thật vậy chăng? Vậy vì sao cô ấy không đến trường?” Anh nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Sửa chửa, cô ấy chỉ là không có đáp xe buýt, không thể không đến trường. Người ta là thiên kim được chiều chuộng, cậu đã quên sao? Đi về đều có chuyên gia đưa đón không cần quá kỳ quái a?”
“Ách.” Hóa ra là như thế! Anh còn tưởng rằng…
Tống Kình ngậm miệng lại, không cần phải nhiều lời nữa.
“Chúng tôi đã trở thành đồng học hơn mười năm rồi.” Hàn Tử Trúc đột nhiên chủ động cung cấp tình báo.
Tống Kình ngoài ý muốn nhìn cô: có ý tứ gì? Vì sao cô bỗng nhiên nói với anh những chuyện này?
“Cá tín Tâm Ngữ so nước còn dịu dàng hơn, luôn là một đứa con ngoan nghe lời, rất ít khi chống đối lại cha mình. Ngày đó huấn luyện tân sinh, tôi đơn giản lôi kéo cô ấy theo giúp tôi đón xe bus đi đến trường.” Dừng một chút, Hàn Tử Trúc tùy ý liếc nhìn anh một cái, “Ngày đó, là diễn lễ khai giảng của các cậu a?”
Tống Kình hơi ngạc, hô hấp bắt đầu dồn dập: Ý tứ cô muốn biết đạt —— không phải là như anh nghĩ đi?
“Đúng, cũng là bởi vì ngày đó! Cho nên, Doãn bá bá oán chết tôi, trọn vẹn nhắc nhở tôi ba năm, tuy ông ấy cũng không biết nguyên nhân Tâm Ngữ chấp nhất như thế, còn tưởng rằng cô bị nghiện đi xe bus.”
“Cậu… cậu nói…” Ba năm nay Doãn Tâm Ngữ đi xe bus—— là vì anh? !
Anh quả thực không thể tin được, điều này, điều này sao có thể?
Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô. Có lẽ có chút gây cười, bởi vì không có đoán ra thời gian xe bus đến, hai cô gái có chút hốt hoảng, cô lại để cho Hàn Tử Trúc lảo đảo lôi kéo chạy, sau đó một đầu ngã tiến vào lòng ngực của anh, nếu không phải anh kịp thời đở cô, tình huống có thể sẽ xẩu hổ.
Từ ngày đó về sau, bất luận gió thổi trời mưa, anh sẽ luôn gặp một gương mặt điềm tĩnh ôn nhu, cho anh một cái mỉm cười trong veo.
“Cậu còn hoài nghi à!” Bộ dạng ngây ngốc kkia, làm Hàn Tử Trúc có chút tức giận, thật sự là uổng phí một mảnh tình yêu tinh khiết của Tâm Ngữ .
Được rồi, cũng không cần đối với một khối đầu gỗ ôm bao nhiêu kỳ vọng, đèn không bật là sẽ không sáng.
“Đúng rồi, nói vậy là có chút không thể tưởng tượng, vì mỗi sáng sớm gặp cậu, cô ấy thật sự buông tha cho lái xe đưa đón, gió thổi dầm mưa mà chạy tới cùng một đám người lách vào xe bus. Đối với Doãn bá bá thương con gái như mạng vốn rất lo lắng, là Tâm Ngữ kiên quyết, mới cầu được cha mình đồng ý, vì chuyện này, cảm tình của hai cha con thiếu chút nữa tổn thương hòa khí.”
Cái này anh cho tới bây giờ đều không biết được, mang cho Tống Kình quá lớn rung động, từng cơn sóng nhiệt tập kích ngực, tràn ngập tình cảm ấm áp —— cái đó gọi là cảm động.
“Vậy, vậy hiện tại vì sao…” Tránh bốn chữ không muốn gặp mặt.
Nhắc tới cái này, Hàn Tử Trúc lại không có sắc mặt tốt gì: “Cậu còn
Doãn Tâm Ngữ mím môi, như là hạ quyết tâm, nóng vội ở trong túi xách tìm kiếm.
Anh nên đi, nhưng hết lần này tới lần khác hai chân lại chậm chạp không cách nào di động được. Anh không tự chủ được mà quay đầu lại, thấy cô lấy một cuốn notebook
cùng một cây viết, cúi đầu không biết đang ghi mấy thứ gì đó.
Động tác khôn
không tầm thường này làm cho Tống Kình nhíu mày lại, không biết như thế nào lại có một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, làm anh cảm giác khó thở.
Vội vàng viết xuống mấy hàng chữ, Doãn Tâm Ngữ đem trang giấy kéo xuống đưa cho anh.
Bởi vì nóng vội, chữ viết có chút mất trật tự, rải rác mấy hàng chữ, nhưng lại làm anh khiếp đảm, cơ hồ không có dũng khí nhìn ——
Tớ rất muốn nói chuyện với cậu, nhưng là, thực xin lỗi, tớ không thể.
Cậu nói không sai, tớ —— đích thật không thể nói.
Chuyện ngày đó, tớ thật xin lỗi, bạn của tớ nói hơi quá đáng, nhưng tớ không có năng lực ngăn cản, cũng không có năng lực chính miệng giúp cậu biện hộ, nếu như những lời kia xúc phạm tới cậu, thật sự rất xin lỗi.
Tớ biết rõ cậu rất tức giận, tớ cũng muốn hướng cậu xin lỗi, thế nhưng …. cậu dạy tớ, tớ nên làm như thế nào?
Như là bị người hung hăng đánh trúng một quyền, Tống Kình phân không rõ cảm giác kia là khiếp sợ hay là đau đớn, cả người anh ngây dại, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào, cũng không cách nào suy nghĩ.
Doãn Tâm Ngữ sâu kín nhìn anh một cái. Anh vốn đối với cô đã không kiên nhẫn được nữa, một khi nói ra chân tướng, có lẽ anh sẽ càng thêm ghét bỏ cô, rời xa cô?
Không cần anh nói thêm cái gì, cô rất tự hiểu bản thân, sẽ không lại làm anh mệt mỏi.
Cô nhẹ nhàng chậm chạp mà đứng dậy, vượt qua anh thất thần, một mình đi về hướng âm u quạnh quẽ trong đêm tối.
Đợi đến lúc Tống Kình phản ứng lại, kinh gấp (kinh sợ + gấp gáp) mà nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt, lập tức không chút suy nghĩ liền đuổi theo, thò tay bắt được cô: “Tôi đưa cậu về!”
Doãn Tâm Ngữ kinh ngạc, ánh mắt do bị cầm chặt tay, dời về phía khuôn mặt anh, anh lại liên tục chải tóc, không cho cô cơ hội nghiên cứu ánh mắt của anh.
“Đã trễ như vậy, cậu một cô gái đi đường ban đêm rất nguy hiểm.” Giọng hơi khô chát chát.
Anh vừa rồi dùng lời tàn nhẫn như vậy tổn thương co, giờ khắc này, quá xấu hổ, khiến cho anh không biết nên đối mặt cô như thế nào.
Bản năng, chính là không muốn để cô trông thấy vẻ mặt tự trách của anh.
Chỉ là, Doãn Tâm Ngữ lại hiểu lầm, lần đầu mãnh liệt cảm thấy tự ti mặc cảm.
Anh —— Ngay cả liếc nhìn cô một cái đều ghét bỏ sao?
Nếu đã là như vậy, anh vì cái gì còn kiên trì đưa cô về nhà? Có lẽ chỉ là tinh thần trọng nghĩa?
Yên lặng đi một đoạn đường ngắn, ai cũng không muốn phá hư giờ phút yên lặng ấm áp này.
Tay của cô, ấm ấm, thật mềm, thật mềm. Đây là lần đầu tiên Tống Kình chủ động nắm tay một cô gái.
Nắm tay của cô là nhất thời nóng vội, nhưng nắm chặt về sau, lại không muốn buông ra.
Đèn đường rực rỡ, đem bóng hai người kéo đến thật dài thật dài, hai tay giao nhau, mãi cho đến khi cô tiến vào nhà mới buông ra ——
☆ ☆ ☆
Tống Kình một đêm đều ngủ không ngon, luôn suy nghĩ, hôm sau đến cùng làm như thế nào đối mặt Doãn Tâm Ngữ?
Bất quá, nghĩ cái gì cũng vô dụng, bởi vì ngày hôm sau, anh không gặp được cô.
Cô đã xảy ra chuyện gì sao? Vì cái gì không đón chuyến xe buýt đầu tiên đến trường?
Một ngày lại một ngày trôi qua, anh bắt đầu nóng nảy.
Cuối cùng, anh rốt cuộc không cách nào áp chế càng lúc càng quan tâm thắm thiết cùng sầu lo, chủ động hướng Hàn Tử Trúc hỏi thăm tình huống của cô.
“Cậu hỏi Tâm Ngữ?” Hàn Tử Trúc nhướng mày, như là có chút ngoài ý muốn, cũng mang một ít nghiền ngẫm.
“Đúng, chính là Doãn Tâm Ngữ, cô ấy đến cùng làm sao vậy?”
“Cậu không phải là không muốn gặp cô ấy sao?”
“Tôi không có!” Tống Kình bản năng phủ nhận. Anh không phải là không muốn gặp cô, chính xác mà nói, anh chỉ là bắt buộc chính mình không để ý tới cô, bất quá, tất cả đều là chuyện của ngày trước rồi.
Biết được chân tướng về sau, anh chỉ tự trách mình sơ ý chủ quan, thế nhưng không có đi suy nghĩ sâu xa nổi khổ tâm riêng của cô, liền mù quáng mà oán trách cô.
Nhìn ra an không thể che hết ảo não, Hàn Tử Trúc cười cười mà vượt qua anh.
“Yên tâm, cô ấy rất tốt.”
“Thật vậy chăng? Vậy vì sao cô ấy không đến trường?” Anh nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Sửa chửa, cô ấy chỉ là không có đáp xe buýt, không thể không đến trường. Người ta là thiên kim được chiều chuộng, cậu đã quên sao? Đi về đều có chuyên gia đưa đón không cần quá kỳ quái a?”
“Ách.” Hóa ra là như thế! Anh còn tưởng rằng…
Tống Kình ngậm miệng lại, không cần phải nhiều lời nữa.
“Chúng tôi đã trở thành đồng học hơn mười năm rồi.” Hàn Tử Trúc đột nhiên chủ động cung cấp tình báo.
Tống Kình ngoài ý muốn nhìn cô: có ý tứ gì? Vì sao cô bỗng nhiên nói với anh những chuyện này?
“Cá tín Tâm Ngữ so nước còn dịu dàng hơn, luôn là một đứa con ngoan nghe lời, rất ít khi chống đối lại cha mình. Ngày đó huấn luyện tân sinh, tôi đơn giản lôi kéo cô ấy theo giúp tôi đón xe bus đi đến trường.” Dừng một chút, Hàn Tử Trúc tùy ý liếc nhìn anh một cái, “Ngày đó, là diễn lễ khai giảng của các cậu a?”
Tống Kình hơi ngạc, hô hấp bắt đầu dồn dập: Ý tứ cô muốn biết đạt —— không phải là như anh nghĩ đi?
“Đúng, cũng là bởi vì ngày đó! Cho nên, Doãn bá bá oán chết tôi, trọn vẹn nhắc nhở tôi ba năm, tuy ông ấy cũng không biết nguyên nhân Tâm Ngữ chấp nhất như thế, còn tưởng rằng cô bị nghiện đi xe bus.”
“Cậu… cậu nói…” Ba năm nay Doãn Tâm Ngữ đi xe bus—— là vì anh? !
Anh quả thực không thể tin được, điều này, điều này sao có thể?
Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô. Có lẽ có chút gây cười, bởi vì không có đoán ra thời gian xe bus đến, hai cô gái có chút hốt hoảng, cô lại để cho Hàn Tử Trúc lảo đảo lôi kéo chạy, sau đó một đầu ngã tiến vào lòng ngực của anh, nếu không phải anh kịp thời đở cô, tình huống có thể sẽ xẩu hổ.
Từ ngày đó về sau, bất luận gió thổi trời mưa, anh sẽ luôn gặp một gương mặt điềm tĩnh ôn nhu, cho anh một cái mỉm cười trong veo.
“Cậu còn hoài nghi à!” Bộ dạng ngây ngốc kkia, làm Hàn Tử Trúc có chút tức giận, thật sự là uổng phí một mảnh tình yêu tinh khiết của Tâm Ngữ .
Được rồi, cũng không cần đối với một khối đầu gỗ ôm bao nhiêu kỳ vọng, đèn không bật là sẽ không sáng.
“Đúng rồi, nói vậy là có chút không thể tưởng tượng, vì mỗi sáng sớm gặp cậu, cô ấy thật sự buông tha cho lái xe đưa đón, gió thổi dầm mưa mà chạy tới cùng một đám người lách vào xe bus. Đối với Doãn bá bá thương con gái như mạng vốn rất lo lắng, là Tâm Ngữ kiên quyết, mới cầu được cha mình đồng ý, vì chuyện này, cảm tình của hai cha con thiếu chút nữa tổn thương hòa khí.”
Cái này anh cho tới bây giờ đều không biết được, mang cho Tống Kình quá lớn rung động, từng cơn sóng nhiệt tập kích ngực, tràn ngập tình cảm ấm áp —— cái đó gọi là cảm động.
“Vậy, vậy hiện tại vì sao…” Tránh bốn chữ không muốn gặp mặt.
Nhắc tới cái này, Hàn Tử Trúc lại không có sắc mặt tốt gì: “Cậu còn