Dịu Dàng Im Lặng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Dịu Dàng Im Lặng (xem 1125)

Dịu Dàng Im Lặng

g cái này cũng không đại biểu Tống Kình sẽ thanh nhàn bao nhiêu, anh vội vàng bốn phía làm công, cơ hội cùng Doãn Tâm Ngữ một chỗ vẫn không có gia tăng bao nhiêu.
Vì vậy, núi không chuyển đường chuyển, đường không chuyển mà nói thì người chuyển a! Đem địa chỉ làm việc trong mùa hè này thông báo với Doãn Tâm Ngữ về sau, cô liền chọn thời gian nghỉ ngơi giữa trưa tới, một ngày trò chuyện vài câu, cô đã cảm thấy thật thỏa mãn.
Lúc Tống Kình bận rộn làm việc, Tâm Ngữ khéo hiểu lòng người sẽ đến Tống gia thăm bà Tống, tựa như đối với mẹ của mình, thật lòng quan tâm, khó trách bà Tống đối đãi cô như con dâu.
Ban ngày, Tống Kình phụ trách kiểm tra hàng hóa ra vào kho trong một cửa hàng lớn, từ mười hai giờ đến một giờ là lúc nghỉ giữa trưa, mà, mỗi ngày gần mười hai giờ, một bóng dáng thướt tha, luôn không có ngoài ý muốn xuất hiện, các nhân viên trong cửa hàng đã sớm tập mãi thành thói quen, nhàn rỗi không có việc gì còn có thể “ghen tị” hai người bọn họ vài câu.
“Hắc—— Tiểu Tống a! Người đưa cơm dài hạng của cậu tới!” Một người đàn ông trung niên hướng Tống Kình đang bận rộn hô lên, tựa hồ, đã không ai không biết cô.
Doãn Tâm Ngữ không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Kỳ quái chính là, Tống Kình lại không giải thích nửa câu , mặc kệ do bọn họ một đường hiểu lầm.
Có lẽ —— là sợ cô khó chịu nổi a!
Dù sao, không có một người bạn bình thường nào sẽ đối với anh quan tâm đầy đủ, làm được cơ hồ là trình độ bạn gái.
Cũng bởi vì trong lòng đối với anh không muốn xa rời, cô không khống chế được hành vi của mình, nếu anh làm sáng tỏ quan hệ thực sự của hai người, chỉ sợ cô sẽ trở thành đơn phương yêu mến, một bên tình nguyện các loại đùa cợt, mà anh không đành lòng thấy cô thừa nhận những thứ này a!
Đây là kết luận sau khi suy tư hồi lâu cô có được.
Bên kia, nghe được tiếng hò hét này, Tống Kình đặt công việc trong tay xuống, cười cười đi về hướng cô: “Thật xa đã ngửi được mùi thơm, khó trách đói bụng vô cùng.”
Lổ mũi của cậu thật thính nha! Hôm nay bác gái làm đùi gà kho, thật sự ngon miệng ba phần, ngay cả tớ đều thèm nhỏ nước dãi!
Tống Kình mắt lộ ra hung quang.”Ngay cả ngon miệng mấy phần cậu cũng biết, lúc đưa đồ ăn tới, có phải cậu đã ăn vụng hay không?”
Doãn Tâm Ngữ bị nét mặt của anh chọc cười.
“Ôi, có đủ hạnh phúc nha! Còn có người mỗi ngày đưa cơm tới!” Thình lình một tiếng trêu chọc truyền đến.
“Có lẽ! Ai kêu cậu muốn làm bàn chân La Hán!” Một người khác xen vào.
Bọn họ…
Doãn Tâm Ngữ bị trêu chọc làm gương mặt đỏ bừng.
“Đừng để ý đến bọn họ.” Tống Kình cười khẽ, kéo cô đến chỗ râm mát, “Cậu ở đây chờ, đợi kiểm tra những hàng hóa kia xong, tôi có thể nghỉ ngơi.”
Bác gái nói… Hai ngày nay cậu đều rất khuya mới về?
Cô một mặt so ra dấu, biểu tình không thể che hết lo lắng.
“Ừm.” Tống Kình đáp một tiếng.
Công việc rất bận rộn sao?
“Khá tốt…, tôi còn trẻ, thiếu ngủ mấy giờ không việc gì đâu.” Anh không sao cả.
Doãn Tâm Ngữ rút ra giấy lau, nhẹ lau mồ hôi trên trán hắn, Tống Kình rất tự nhiên mà tiếp nhận chăm sóc của cô, cúi người phối hợp.
Lưu ý đến đáy mắt anh hiện lên mỏi mệt, dài sợi râu mọc lúng phún trên gương mặt tuấn tú, cô cảm giác được trong lòng ẩn ẩn đau.
“Tâm Ngữ, cậu có chuyện muốn nói phải không?”
Doãn Tâm Ngữ gật đầu, rất nhanh lại tranh thủ thời gian lắc đầu.
Tống Kình cười ra tiếng: “Đến cùng có hay không có? Cậu như vậy tôi rất khó phân phân biệt a.”
Cô sợ hãi nhìn anh một cái, rốt cục quyết định gật đầu.
“Vậy thì nói đi, tôi cũng sẽ không ăn cậu.”
Tớ… Tớ đang nghĩ… Cậu như vậy quá cực khổ rồi.
“Không có biện pháp nha, nếu không cậu cho rằng học phí sẽ từ trên trời rơi xuống à?”
Tớ có a! —— Doãn Tâm Ngữ xúc động trả lời anh.
“Cậu có ý gì?” Tống Kình giận tái mặt, vẻ mặt cứng lại.
Sắc mặt anh không được tốt, phải nói tiếp sao?
Tớ nói là…
Doãn Tâm Ngữ nuốt nước miếng, kiên trì tiếp tục——
Cái này ở trong phạm vi năng lực của tớ, chỉ cần cậu chấp nhận…sẽ không cần…
“Đã đủ rồi!” Xác định chính mình không hiểu lầm ý của cô, Tống Kình phẫn nộ đánh gãy, “Cậu có tiền là chuyện của nhà cậu, đừng cầm nó đến nhục nhã tôi! Tống Kình tôi dù bất lực thế nào, cũng không có luân lạc tới mức phải dựa vào phụ nữ bố thí!”
Tớ không có ý tứ kia…
“Bằng không thì cậu có ý gì? Cậu cho rằng tôi tiếp cận cậu, đối xử tốt với cậu, làm như vậy là vì cái này sao? Cậu đến cùng xem tôi là hạng người gì hả?”
Không phải như vậy, Tống Kình!
Doãn Tâm Ngữ nóng vội muốn giải thích, nhưng lòng tự tôn bị thương Tống Kình căn bản nghe không lọt.
“Nếu như cậu chỉ dùng thái độ nông cạn như vậy đối với mối quan hệ giữa chúng ta, như vậy Doãn Tâm Ngữ, thứ cho tôi hèn mọn nghèo khó, không có phúc phận trèo cao kết giao với cậu một người xuất thân giàu có kim chi ngọc diệp!” Nặng nề nói xong, không cho cô giải thích, anh quay đầu rời đi.
Doãn Tâm Ngữ biết anh đang tức giận, muốn đuổi theo, lại sợ càng làm anh thêm phẫn nộ, chỉ có thể khó xử mà ngây người tại chỗ. Không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Thật ra, từ rất lâu trước kia, cô đã muốn nói, nhưng luôn dằn xuống đáy lòng, chính là sợ tình huống này xảy ra.
Đều do cô không tốt, biết rõ lòng tự trọng của anh nhiều bao nhiêu, cô phải càng lưu ý sử dụng từ, như vậy có lẽ cũng không làm anh bị tổn thương.
Tình cảnh quen thuộc, tựa như sáu năm trước…
Anh —— một mực rất để ý chênh lệch giữa bọn họ?
Nếu không, anh sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Nhưng anh biết không? Cô không cảm giác mình rất cao quý, gia thế của một người vốn không có nghĩa gì cả, chân chính xuất sắc hơn người là anh, cô mới là người hèn mọn nghèo khó, rất sợ bị người ghét bỏ!
Cô thật sự rất sợ! Lần này, anh sẽ giống như… sáu năm trước sau khi bị tổn thương, sẽ đẩy cô ra xa, đối với cô hờ hững, hung hăng vứt bỏ sao?
Không, cô không muốn!
Nhưng, cô phải nói như thế nào, mới có thể để anh hiểu được đây?
Bên kia ——
Quay người đi, Tống Kình đã bắt đầu hối hận.
Anh có tự tôn của anh, nhưng Tâm Ngữ cũng là có ý tốt nha, cô nói tất cả, không phải có ý làm nhục anh, phản ứng của anh cần gì phải kịch liệt như vậy?
Là vì trong lòng luôn tồn tại hạt mụn, đối với chênh lệch giữa hai người không cách nào tiêu tan! Cho nên cô vừa chạm vào ngòi nổ mẫn cảm, anh bản năng liền phát điên.
Tâm tính đại nam nhân đáng chết. Anh khổ sở nghĩ.
Một mặt tiếp tục công việc chưa xong, một mặt lặng lẽ lưu ý động tĩnh của cô, chờ biểu hiện của cô.
Kết quả, cô chỉ biết ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, dùng một đôi mắt đáng thương nhìn anh!
Úc, đáng giận!
Cái đồ đần này thật là một chút tiến bộ cũng không có, mỗi lần chọc tức anh, vĩnh viễn chỉ biết dùng biểu tình một trăm lẻ một kia, như một cô vợ bé nhỏ bị ngược đãi, cô không biết chủ động tới làm nũng, xoa dịu cơn giận của hắn sao? Cả cái này cũng muốn anh dạy à?
Chẳng lẽ loại tình huống này, cô còn trông cậy anh sẽ hướng cô cúi đầu sao? Đánh chết anh cũng làm không được!
Hãy đợi đấy, kiểm kê hàng xong, cô vẫn là một chút biểu thị cũng không có.
Nhưng —— ác!
Anh nhịn không được lại lần nữa chửi bới. Doãn Tâm Ngữ, cô mọc rể hay là nảy mầm? Chỗ đó phong cảnh tốt đến nổi làm cho người ta không nỡ dời bước sao?
“Tống Kình, ông chủ tìm cậu kìa!” Một người nhô đầu ra, hướng Tống

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ám ảnh lo sợ khi gặp lại tình một đêm

“Bố cứ đi công tác là mẹ rên ư ử cả đêm”

Này các chị gái ế, muốn lấy được chồng thì cứ áp dụng “tuyệt chiêu” của tôi

Búp Bê Tử Thần

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Full