ì đền bù tổn thất , tôi mời cậu đi ăn.”
Chờ một chút, không phải cậu muốn đi dạy thêm sao?
Tống Kình nhướng mày: “Biết rõ tôi phải đi dạy thêm, còn trì độn đứng ở chỗ này chờ tôi một giờ?”
Rất ngốc, có phải không?
Cô cũng biết như vậy rất ngốc, vì gặp anh một lần, chờ thêm vài giờ đều cam lòng, cho dù chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.
“Đợi… đợi một chút!” Cuối cùng nữ đồng học từ trong hình ảnh múa tay múa chân này khôi phục lại, khiếp sợ mà hô lên: “Cô ấy không thể nói? !”
A, đáng chết!
Sắc mặt Tống Kình thay đổi. Anh gần đây lo lắng luôn tránh loại tình cảnh này, cho dù Tâm Ngữ luôn biết cười cười mà tỏ vẻ không sao cả, nhưng muốn nói hoàn toàn không quan tâm, là tuyệt đối không có khả năng , anh đã sớm nhìn thấu —— hình tượng kiên cường của cô , có linh hồn yếu ớt tự ti.
Thực tế… Hôm nay nhìn cô rất không đúng.
“Tớ nói đúng, phải không? Tống Kình, tớ thực sự không thể tin được, cậu lại có thể kết giao với người câm làm bạn gái!”
Bên tai om sòm kêu la, Tống Kình mắt điếc tai ngơ, tuyệt không muốn để ý tới.
Tâm Ngữ, đừng để ý tới cô ta. Cậu chẳng qua là lại gặp một người hỗn đãn mà thôi.
Lúc anh không muốn để người khác nghe được bọn họ đối thoại, anh sẽ dùng tay ra dấu nói chuyện với cô, biết người nói lời vô tri lại nông cạn như vậy, khẳng định không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.
Trước kia, Doãn Tâm Ngữ sẽ cười trừ, nhưng hiện tại…
Cô không có biện pháp, cô thật sự không làm được!
Thấy thân hình cô run nhè nhẹ, trong lòng Tống Kình đau nhức.
Không xong, lúc này Tâm Ngữ thật sự bị tổn thương, cùng với lúc trước anh làm tổn thương cô giống nhau, tuy anh không rõ tại sao phải như vậy, nhưng anh chính là phẫn nộ!
“Mời cậu xin lỗi!” Anh lạnh lùng nói.
“Vì sao? Tớ không có nói sai, cô ta đích thật là không nói được a! Tớ cảm thấy cô ta không xứng với cậu.” Cô có loại cảm giác chịu nhục, chẳng lẽ cô không bằng một người câm?
Tống Kình mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười: “Ngôn ngữ chỉ dùng để đả thương người sao? Nếu như vậy, tôi thà rằng muốn một bạn gái không thể nói chuyện.”
Phát giác chính mình nói chuyện tựa hồ hơi quá đáng, nữ đồng học kia chột dạ mà nói: “Dù sao —— Cô ấy không nghe được.” Điếc cùng câm, trên căn bản là không phân chia.
Tống Kình quay đầu nhìn thẳng vào nữ đồng học, nói rõ từng chữ: “Tôi cam đoan với cậu, cô ấy nghe rất rõ!”
“A?”
Không muốn cùng nữ đồng học tốn nước miếng, Tống Kình nhẹ nhàng tới gần Doãn Tâm Ngữ: “Đi thôi, ăn cái gì đi.”
Như vậy… Sẽ không chậm trễ chính sự của cậu sao?
“Định nghĩa chính sư, chính là chuyện tôi coi trọng, cậu cũng là chính sự a!” Anh không ngừng bước, Tâm Ngữ chỉ có thể bị động mà mặc anh dẫn đi.
Nhưng khóa dạy của cậu…
“Không sao, gọi điện thoại cho học trò, tối nay không học.”
Vừa rồi không phải cậu nói như vậy.
“Xem đối tượng a! Người không có phận sự làm sao có thể so với cậu?” Âm lượng không lớn không nhỏ, giống như là cố ý nói cho “Người không có phận sự” nghe.
Từ trước đến nay anh dĩ hòa vi quý, cũng không tùy ý đả thương người, nhưng nếu làm bị thương bảo bối anh quý trọng nhất ,anh cũng sẽ không lưu tình.
Vậy tớ muốn ăn đậu hoa, được không?
“Đương nhiên được. Bất quá ——” Anh cúi đầu ở bên cạnh gò má cô hôn một cái, làm Tâm Ngữ sững sờ, chợt, khuôn mặt ửng hồng.
“Tôi thấy ăn đậu hủ này so với đậu hoa cậu muốn ăn mềm hơn nhiều.”
Thẳng đến khi ra khỏi tầm mắt của nữ đồng học kia, Doãn Tâm Ngữ nhẹ nhàng linh hoạt mà giãy giụa khỏi anh, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng anh.
Cậu là cố ý muốn chọc giận cô ấy sao?
Tống Kình nhăn lại lông mày, hoài nghi khả năng mình thấy được ngôn ngữ người ngoài hành tinh của người câm điếc.
Anh không có việc gì đi tức giận một người không quan trọng qua đường làm cái gì? Có trời mới biết người anh quan tâm thương yêu nhất là ai!
“Tôi là vì cậu a, Tâm Ngữ.”
Tớ biết rõ.
Im lặng rất lâu, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt sáng như sao nhìn anh chăm chú.
Cậu không thích người ta nói tớ như vậy, bởi vì biết sẽ làm tổn thương tớ, cho nên mới cố ý diễn cái này giúp tớ tranh giành một chút. Nhưng Tống Kình, cô ấy cũng không có nói sai cái gì, đích thật là tớ không nói được, không chỉ hôm nay, sau này, còn sẽ có thêm… Người nói như vậy nữa, cậu có thể giống như hôm nay, vĩnh viễn bảo hộ tớ sao?
Tôi có thể! Chỉ kém một chút anh muốn thốt ra như vậy.
Nhưng ở một khắc cuối cùng , anh cố nuốt xuống.
Bây giờ không phải là thời điểm, Tâm Ngữ có mặc cảm tự ti quá sâu, cho dù anh nói, cũng chưa chắc cô có thể tiếp nhận, nhất là khi vừa bị người ta chỉ ngay mặt là cô không xứng với anh.
Doãn Tâm Ngữ cười khổ, tiếp tục nói: Không, cậu không thể, cũng bởi vì cậu không thể, hôm nay làm như vậy, thì có ý nghĩa gì đâu? Cuối cùng, tớ vẫn phải tự mình đối mặt. Mà cậu, có nghĩ tới sẽ có hậu quả gì không? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, mỗi người đều nghĩ cậu có người bạn gái câm, cậu không sợ sẽ bị người chỉ trỏ sau lưng? Về sau lúc gặp được cô gái mình yêu thích, phải làm sao?
Một câu cuối cùng, làm cho mũi cô chua xót, thủy quang trong trẻ ngưng tại đáy mắt.
“Tôi không quan tâm! Đừng để ý tới những thứ kia, Tâm Ngữ, có kết giao bạn gái hay không đều không sao cả, nếu có, cũng nhất định sẽ ——” là cậu! Anh thầm nghĩ muốn cô.
Nhưng tớ quan tâm. Tớ không muốn trở thành—— gánh nặng cho cậu.
“Cái này là ý nghĩ của cậu sao? Cậu luôn đang lo lắng thành gánh nặng cho người khác, nhưng mà Tâm Ngữ, cậu có nghĩ tới không, người khác thật ra rất nguyện ý vì cậu gánh vác tất cả, mặc kệ về sau sẽ như thế nào, nhưng ít ra, trước mắt tớ còn có năng lực bảo vệ cậu, tớ tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn cậu bị khuất nhục.”
Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Tại sao anh phải đối xử tốt với cô như vậy? Tốt đến mức anh không cách nào giữ vững lòng của mình , mặc kệ cảm tình rơi vào tay giặc.
Cậu —— cho tớ mượn ôm một chút.
Tống Kình mở hai tay ra: “Hoan nghênh sử dụng.”
Doãn Tâm Ngữ không khỏi phân trần mà ôm anh, khuôn mặt vùi vào giữa ngực anh, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cảm giác chính mình được anh toàn tâm toàn ý che chở, thương yêu, giờ khắc này, cô cảm giác mình thật hạnh phúc.
Thật sự, như vậy là đủ rồi, có lẽ, ở trong tình yêu quốc gia, không có đất cho cô dung thân, nhưng nơi hẻo lánh trong lòng của anh, vĩnh viễn có một chỗ giữ lại cho cô, cô không nên tham lam mà yêu cầu xa vời thêm nữa….
“Tâm Ngữ, cậu đang khóc sao?” Ấm áp ẩm ướt, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng, làm phỏng lòng của anh.
Nếu như, tương lai cậu gặp được cô gái cậu yêu, tuyệt đối không thể quên tớ a!
Ngón trỏ từng chữ khắc họa rõ trong lồng ngực của anh, đồng thời cũng khắc vào thâm tình khó kể ra của cô.
“Sẽ không đâu.” Anh khẽ ứng, nhẹ nhà vuốt lưng cô, mơ hồ mà viết xuống mấy chữ.
Cái gì?
Tâm Ngữ ngẩng đầu lên, ngón trỏ khẽ động.
“Không có.” Anh cười nhạt, kéo tay của cô, “Đi thôi, đậu hoa sắp hết rồi.”
Doãn Tâm Ngữ nhíu mày, yên lặng đi theo.
Anh yêu em ——
Vậy sao? Anh ghi chính là ba chữ kia sao?
Không có khả năng! Cô cười chính mình si tâm vọng tưởng, nhất định là cô vô cùng khát vọng, mới có ảo giác như vậy.
☆ ☆ ☆
Rất nhanh, lại đến nghỉ hè dài dằng dặc, nhưn
Chờ một chút, không phải cậu muốn đi dạy thêm sao?
Tống Kình nhướng mày: “Biết rõ tôi phải đi dạy thêm, còn trì độn đứng ở chỗ này chờ tôi một giờ?”
Rất ngốc, có phải không?
Cô cũng biết như vậy rất ngốc, vì gặp anh một lần, chờ thêm vài giờ đều cam lòng, cho dù chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.
“Đợi… đợi một chút!” Cuối cùng nữ đồng học từ trong hình ảnh múa tay múa chân này khôi phục lại, khiếp sợ mà hô lên: “Cô ấy không thể nói? !”
A, đáng chết!
Sắc mặt Tống Kình thay đổi. Anh gần đây lo lắng luôn tránh loại tình cảnh này, cho dù Tâm Ngữ luôn biết cười cười mà tỏ vẻ không sao cả, nhưng muốn nói hoàn toàn không quan tâm, là tuyệt đối không có khả năng , anh đã sớm nhìn thấu —— hình tượng kiên cường của cô , có linh hồn yếu ớt tự ti.
Thực tế… Hôm nay nhìn cô rất không đúng.
“Tớ nói đúng, phải không? Tống Kình, tớ thực sự không thể tin được, cậu lại có thể kết giao với người câm làm bạn gái!”
Bên tai om sòm kêu la, Tống Kình mắt điếc tai ngơ, tuyệt không muốn để ý tới.
Tâm Ngữ, đừng để ý tới cô ta. Cậu chẳng qua là lại gặp một người hỗn đãn mà thôi.
Lúc anh không muốn để người khác nghe được bọn họ đối thoại, anh sẽ dùng tay ra dấu nói chuyện với cô, biết người nói lời vô tri lại nông cạn như vậy, khẳng định không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.
Trước kia, Doãn Tâm Ngữ sẽ cười trừ, nhưng hiện tại…
Cô không có biện pháp, cô thật sự không làm được!
Thấy thân hình cô run nhè nhẹ, trong lòng Tống Kình đau nhức.
Không xong, lúc này Tâm Ngữ thật sự bị tổn thương, cùng với lúc trước anh làm tổn thương cô giống nhau, tuy anh không rõ tại sao phải như vậy, nhưng anh chính là phẫn nộ!
“Mời cậu xin lỗi!” Anh lạnh lùng nói.
“Vì sao? Tớ không có nói sai, cô ta đích thật là không nói được a! Tớ cảm thấy cô ta không xứng với cậu.” Cô có loại cảm giác chịu nhục, chẳng lẽ cô không bằng một người câm?
Tống Kình mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười: “Ngôn ngữ chỉ dùng để đả thương người sao? Nếu như vậy, tôi thà rằng muốn một bạn gái không thể nói chuyện.”
Phát giác chính mình nói chuyện tựa hồ hơi quá đáng, nữ đồng học kia chột dạ mà nói: “Dù sao —— Cô ấy không nghe được.” Điếc cùng câm, trên căn bản là không phân chia.
Tống Kình quay đầu nhìn thẳng vào nữ đồng học, nói rõ từng chữ: “Tôi cam đoan với cậu, cô ấy nghe rất rõ!”
“A?”
Không muốn cùng nữ đồng học tốn nước miếng, Tống Kình nhẹ nhàng tới gần Doãn Tâm Ngữ: “Đi thôi, ăn cái gì đi.”
Như vậy… Sẽ không chậm trễ chính sự của cậu sao?
“Định nghĩa chính sư, chính là chuyện tôi coi trọng, cậu cũng là chính sự a!” Anh không ngừng bước, Tâm Ngữ chỉ có thể bị động mà mặc anh dẫn đi.
Nhưng khóa dạy của cậu…
“Không sao, gọi điện thoại cho học trò, tối nay không học.”
Vừa rồi không phải cậu nói như vậy.
“Xem đối tượng a! Người không có phận sự làm sao có thể so với cậu?” Âm lượng không lớn không nhỏ, giống như là cố ý nói cho “Người không có phận sự” nghe.
Từ trước đến nay anh dĩ hòa vi quý, cũng không tùy ý đả thương người, nhưng nếu làm bị thương bảo bối anh quý trọng nhất ,anh cũng sẽ không lưu tình.
Vậy tớ muốn ăn đậu hoa, được không?
“Đương nhiên được. Bất quá ——” Anh cúi đầu ở bên cạnh gò má cô hôn một cái, làm Tâm Ngữ sững sờ, chợt, khuôn mặt ửng hồng.
“Tôi thấy ăn đậu hủ này so với đậu hoa cậu muốn ăn mềm hơn nhiều.”
Thẳng đến khi ra khỏi tầm mắt của nữ đồng học kia, Doãn Tâm Ngữ nhẹ nhàng linh hoạt mà giãy giụa khỏi anh, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng anh.
Cậu là cố ý muốn chọc giận cô ấy sao?
Tống Kình nhăn lại lông mày, hoài nghi khả năng mình thấy được ngôn ngữ người ngoài hành tinh của người câm điếc.
Anh không có việc gì đi tức giận một người không quan trọng qua đường làm cái gì? Có trời mới biết người anh quan tâm thương yêu nhất là ai!
“Tôi là vì cậu a, Tâm Ngữ.”
Tớ biết rõ.
Im lặng rất lâu, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt sáng như sao nhìn anh chăm chú.
Cậu không thích người ta nói tớ như vậy, bởi vì biết sẽ làm tổn thương tớ, cho nên mới cố ý diễn cái này giúp tớ tranh giành một chút. Nhưng Tống Kình, cô ấy cũng không có nói sai cái gì, đích thật là tớ không nói được, không chỉ hôm nay, sau này, còn sẽ có thêm… Người nói như vậy nữa, cậu có thể giống như hôm nay, vĩnh viễn bảo hộ tớ sao?
Tôi có thể! Chỉ kém một chút anh muốn thốt ra như vậy.
Nhưng ở một khắc cuối cùng , anh cố nuốt xuống.
Bây giờ không phải là thời điểm, Tâm Ngữ có mặc cảm tự ti quá sâu, cho dù anh nói, cũng chưa chắc cô có thể tiếp nhận, nhất là khi vừa bị người ta chỉ ngay mặt là cô không xứng với anh.
Doãn Tâm Ngữ cười khổ, tiếp tục nói: Không, cậu không thể, cũng bởi vì cậu không thể, hôm nay làm như vậy, thì có ý nghĩa gì đâu? Cuối cùng, tớ vẫn phải tự mình đối mặt. Mà cậu, có nghĩ tới sẽ có hậu quả gì không? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, mỗi người đều nghĩ cậu có người bạn gái câm, cậu không sợ sẽ bị người chỉ trỏ sau lưng? Về sau lúc gặp được cô gái mình yêu thích, phải làm sao?
Một câu cuối cùng, làm cho mũi cô chua xót, thủy quang trong trẻ ngưng tại đáy mắt.
“Tôi không quan tâm! Đừng để ý tới những thứ kia, Tâm Ngữ, có kết giao bạn gái hay không đều không sao cả, nếu có, cũng nhất định sẽ ——” là cậu! Anh thầm nghĩ muốn cô.
Nhưng tớ quan tâm. Tớ không muốn trở thành—— gánh nặng cho cậu.
“Cái này là ý nghĩ của cậu sao? Cậu luôn đang lo lắng thành gánh nặng cho người khác, nhưng mà Tâm Ngữ, cậu có nghĩ tới không, người khác thật ra rất nguyện ý vì cậu gánh vác tất cả, mặc kệ về sau sẽ như thế nào, nhưng ít ra, trước mắt tớ còn có năng lực bảo vệ cậu, tớ tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn cậu bị khuất nhục.”
Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Tại sao anh phải đối xử tốt với cô như vậy? Tốt đến mức anh không cách nào giữ vững lòng của mình , mặc kệ cảm tình rơi vào tay giặc.
Cậu —— cho tớ mượn ôm một chút.
Tống Kình mở hai tay ra: “Hoan nghênh sử dụng.”
Doãn Tâm Ngữ không khỏi phân trần mà ôm anh, khuôn mặt vùi vào giữa ngực anh, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cảm giác chính mình được anh toàn tâm toàn ý che chở, thương yêu, giờ khắc này, cô cảm giác mình thật hạnh phúc.
Thật sự, như vậy là đủ rồi, có lẽ, ở trong tình yêu quốc gia, không có đất cho cô dung thân, nhưng nơi hẻo lánh trong lòng của anh, vĩnh viễn có một chỗ giữ lại cho cô, cô không nên tham lam mà yêu cầu xa vời thêm nữa….
“Tâm Ngữ, cậu đang khóc sao?” Ấm áp ẩm ướt, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng, làm phỏng lòng của anh.
Nếu như, tương lai cậu gặp được cô gái cậu yêu, tuyệt đối không thể quên tớ a!
Ngón trỏ từng chữ khắc họa rõ trong lồng ngực của anh, đồng thời cũng khắc vào thâm tình khó kể ra của cô.
“Sẽ không đâu.” Anh khẽ ứng, nhẹ nhà vuốt lưng cô, mơ hồ mà viết xuống mấy chữ.
Cái gì?
Tâm Ngữ ngẩng đầu lên, ngón trỏ khẽ động.
“Không có.” Anh cười nhạt, kéo tay của cô, “Đi thôi, đậu hoa sắp hết rồi.”
Doãn Tâm Ngữ nhíu mày, yên lặng đi theo.
Anh yêu em ——
Vậy sao? Anh ghi chính là ba chữ kia sao?
Không có khả năng! Cô cười chính mình si tâm vọng tưởng, nhất định là cô vô cùng khát vọng, mới có ảo giác như vậy.
☆ ☆ ☆
Rất nhanh, lại đến nghỉ hè dài dằng dặc, nhưn