Định Mệnh Nghiệt Ngã…. - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Định Mệnh Nghiệt Ngã…. (xem 1807)

Định Mệnh Nghiệt Ngã….

tôi chỉ muốn khóc. Tôi làm gì đây? Nếu để nó ở đây thì tôi không yên tâm, nếu tôi ở
đây thì tôi như một người thừa. Tôi như một người thừa !!!!
– Mày cần ra khỏi đây
– Tao đang chơi, mày đừng bon chen vào chuyện người khác
– Nghe tao đi
– Mày là cái gì mà tao phải nghe
” Là cái gì? ” càng nghe càng đau, mắt tôi nhoà đi. Nhưng cố gắng không khóc. Tôi dùng
hết sức kéo nó ra khỏi phòng đó. Vừa bước ra được khỏi cửa phòng. Nó giật tay ra và…..
” Bốp ”
Nó tát tôi ! Nó tát tôi đấy. Là Thảo tát tôi. Lúc này dù không muốn khóc nhưng nước mắt
tôi chảy mất rồi. Tôi không thể ngăn nó không chảy được nữa.
” Bốp ”
Chưa kịp gì tôi lại nghe một tiếng bạt tai khác. Là thằng Tuấn tát con Thảo. Tôi ngăn thằng
Tuấn lại. Tôi nói nhỏ với Trường :
– Trường chở con Thảo về, phải đưa nó về bằng được. D sẽ ở đây chờ
Tôi ngồi thụp xuống đó. Con Kiều và thằng Tuấn lại nói với tôi :
– đừng buồn nữa
– Nó say thôi mà
– Say con mắt, sao mày không để tao đập chết mẹ nó đi. Con chó, bạn bè mà vậy
Tôi vẫn im lặng, đưa tay lên mặt. 1 cái tát, tuy rằng nó không mạnh, tuy rằng không đau
cho lắm, nhưng đau lòng lắm có ai biết không? Người bạn thân của tôi đã 16 năm trời.
Chẳng lẽ trong phút chốc tôi lại mất nó sao?
………………….
Đến khi về nhà. Với khuôn mặt nhoà nước mắt. Tôi thấy ba, V.A, cô Ba vẫn ngồi đó xem
phim. Đồng hồ đã 11h đêm, mọi người nhìn tôi.
Như tủi thân quá. Tôi lại chổ ba và ôm chầm lấy ông :
– Ba ơi !
Ông hỏi tôi :
– Con sao đấy? Sao về muộn vậy? còn khóc nữa
Nhóc V.A chen vào :
– Con biết chuyện gì rồi ba àh
Rồi nó ngồi kể cho ba. Ông rất hiểu tâm lý chúng tôi. Ông nói :
– Con gái ba đừng buồn. Ba biết lúc này trong con như thế nào. Cố gắng lên con. Con vì
người ta nhiều vậy có đáng hay không? vì một người bạn như thế có được không con? Sao
con gái ba khờ quá vậy?
Tôi nói trong tiếng nấc :
– Con đâu làm gì sai đâu ba?
Tôi khờ lắm sao? Tôi ngốc lắm sao? Vì người bạn tôi từng tin tưởng, tôi quý mến rất nhiều
cũng sai sao? Là sai àh?
……………. Lên phòng, tôi cứ nghĩ lại cái tát mà Thảo ” dành ” cho tôi. Từ bé đến giờ, từ lúc chơi với
nó đến giờ đây là lần đầu tiên tôi đau đớn thế này. Vì cái gì mà nó quay lưng lại với tôi? Vì
cái gì mà ngay trong lúc nó bị hại mà còn quay qua đối xữ với tôi như thế? Cứ tự hỏi vì tiền
ư? KHông đúng ! Bởi vì khi chơi với tôi chưa bao giờ nó thiếu tiền mà tôi không đưa, chưa
bao giờ đi shopping mà tôi để nó bỏ tiền. Vậy thì vì cái gì????
Đầu đau như búa bổ. Cảm giác mất đi một người bạn mà con Thảo như một người chị em
ruột thịt của tôi. Giờ tự nhiên thiếu nó tôi buồn thật. Bây giờ khoảng 11h30′. Khuya rồi, định
ngủ thì….
– Cháu na, có bạn đến kìa ! – Cô Ba nói với tôi
– Dạ cô cứ kêu nó lên đây ạh
Tôi cứ nghĩ sẽ là Thảo. Chắc nó suy nghĩ lại rồi. Nhưng rồi người xuất hiện khiến tôi quá ư
bất ngờ….
– Kiều ! – Tôi thốt lên ngạc nhiên
– Duyên àh ! Đỡ buồn chưa? – Kiều nói một cách nhẹ nhàng
– Kiều không về nhà sao?
– Kiều về rồi nhưng nghĩ lại sợ D buồn nên K xin ba mẹ lên nhà D tâm sự với D cho D đỡ
buồn chứ sao
– Thế àh? ngồi xuống đi
Tôi không thể thay đỗi thái độ lạnh lùng mà có thể gây ra sự khó chịu trong đối phương
được. Xong rồi con Kiều nói với tôi :
– Để K kể cho D nghe 1 câu chuyện nhé
Rồi nó kể về một người bạn bị phản bội. Ban đầu đau khổ lắm nhưng sau đó cũng dần dần
tỉnh ngộ, cũng suy nghĩ lại. Một người bạn như vậy không có gì để tiếc nuối. Tôi biết nó tìm
cách an ủi tôi. Nhưng rồi những lời nói, tâm tình hết sức thật lòng của nó khiến tôi thấy
được trái tim nhân hậu và rất vì bạn bè của nó. Tôi liền buộc miệng :
– Ai có được người bạn như Kiều thì tốt biết mấy


Nó liền phân bua :
– Lời nói đâu có tác dụng, K thấy thật sự khâm phục D, D có thể vì bạn bè mà bất chấp tất
cả. Phải nói ai có được D thì như có cả bầu trời còn gì.
Thế rồi tôi với nó cũng hoà vào cùng nhịp, lúc này tôi mới thực sự coi nó là một người bạn.
Chứ trước giờ nó đi chơi với chúng tôi bởi vì nó là bồ của thằng Tuấn. Chợt nó nói làm tôi
giật mình :
– D àh ! Thật sự mình đau lòng lắm, D nghe mình nói chứ?
– Ừh nói đi – Tôi nói nhẹ nhàng
– Nếu như người mình thương mà đi thương một người khác, mà người đó lại là người
mình rất coi trọng và quý mến thì làm sao bây giờ hả D?
– Ý Kiều đang nói Tuấn???? – Tôi nói ngạc nhiên
– Không phải, Kiều chỉ nói vậy thôi. D thử trả lời Kiều xem
Tôi lưỡng lự một lúc, bởi vì chưa bao giờ tôi rơi vào tình thế như vậy. Tôi liền nói với nó :
– D cũng không biết, nhưng nếu là D thì nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc còn hơn
người ấy không hạnh phúc khi cạnh mình.
– D thật tốt, nhưng khi yêu ai chẳng có lòng ganh tỵ?
– Nếu như mình ganh tỵ hay ghen tức thì ngày trước mình đã chẳng vì Ly mà bỏ Đỏ về đây
học.
Nó tròn mắt nhìn tôi rồi hỏi :
– Hoá ra vì Ly ư? Mà Ly như thế chẳng lẽ D không 1 câu oán trách, không tức nó hay sao?
– Không ! Bởi vì tình cảm chi phối nó đó chứ. D chưa hề ghét nó
Đến lúc này Kiều cúi đầu xuống và có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó. Còn tôi cứ nghĩ về câu
hỏi của nó hỏi tôi lúc nãy ! Như vậy là sao? Nó hỏi có ý gì? Tôi dường như dần tưởng tượng
được những gì đang diễn ra. Tôi liền hỏi nó :
– Kiều lúc nãy hỏi vậy ắt có chuyện gì. Nói đi, nói?D nghe
– Kiều…..
Nó ấp úng, không nói được gì. Mặt nó đỏ ửng, mắt long lanh như sắp khóc. Nó nói với tôi :
– Nhiều lúc Tuấn quan tâm D hơn làm Kiều hơi….tức
– Mỗi lúc đi chơi với Kiều thì Tuấn toàn nói tới D
– Cái gì Tuấn cũng dành cho D trước tiên cứ người đó đâu phải Kiều
Tôi càng bối rối. Không biết phải nói sao. Tôi nói với nó :
– Bạn bè thân mà, Kiều đừng nghĩ lung tung
Lúc này thì nó oà khóc thiệt. Nó ôm chầm lấy tôi :
– D…ơ..i ! Tuấ…n nói là…người Tuấ..n thg là..duyên !
Tôi nghe xong, nghẹn đắng ở cổ họng. Không phải ! Người nó thích không thể là tôi được.
Chúng tôi thân quá nên vậy thôi. Tôi liền chặn lời con Kiều và nói với nó :
– Không đâu, Tuấn không phải vậy.
Kiều giữ bình tĩnh và nói tiếp cho tôi nghe :
– Đó là thật sự, hôm bữa lúc Tuấn say Tuấn nói như vậy, còn tửong Kiều là Duyên nữa.
Rồi những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Kiều. Tội nó lắm, thương một người
là thế. Vậy mà nó không như con Phượng, con Ly. Tại sao Tuấn có thể như thế được? Tôi
không hề nghĩ nó thương tôi….
Ôm Kiều vào lòng mà tôi buồn rười rượi…… Rồi chúng tôi thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng Kiều vẫn ngủ. Có lẽ tối qua khóc nhiều
quá mắt nó sưng mọng lên. Tôi không ngủ được bởi vì lo nhiều chuyện. Thật ra chuyện
khiến tôi suy nghĩ nhiều đó là chuyện của Tuấn và Kiều. Khi nhìn lại, đúng thật khi nào
Tuấn cũng ở cạnh tôi khi tôi buồn cũng như tôi khó khăn. Nó luôn bất chấp tất cả vì tôi thì
đúng hơn. Bởi vì quá thân nên tôi không để ý đ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sự thật không ngờ về cô hàng xóm gợi tình

Cặp đôi nghịch ngợm

“Mẹ ơi, con không lấy chồng đâu, con sợ bị đánh như bố đánh mẹ lắm!”

Giả vờ thôi mà sao lại thành thật

Quả nhân có bệnh