– Con đỡ chưa? ăn chút gì nhé
– Tôi phải báo công an kiếm được bọn làm con tôi thế này
Tôi giật mình, liền nói :
– Thôi mẹ ạh. Dù gì chuyện cũng xảy ra rồi. Đừng làm to chuyện. con không thích
– Nhưng…
Tôi cắt ngang lời mẹ tiếp :
– Thôi mà mẹ
– Àh, bé Duyên nó nhờ mẹ đưa cho con cái này. Chắc nó mua ở siêu thị đấy.
Mẹ tôi đưa cho tôi cái hộp dâu tây, vì dâu tây là món khoái khẩu của tôi. Sao nó biết được nhỉ? Tôi vui vì nó đã quan tâm tới tôi……..Tôi chẳng biết nói sao. Nhưng chuyện này là ai làm? ai lại khiến nó như vậy? Đúng là như lời bọn kia nói. Trong đám thì thằng Trường là hiền nhất, không bao giờ mà gây sự với ai trước cả. Vì sao vậy? Chợt tôi giật mình bởi vì thấy kẻ thù lớn nhất của Trường chính là Đỏ. Nhưng không ! Đỏ sẽ không làm như vậy. Tôi cứ lắc đầu ngoay nguẩy.
Lúc này, tôi nghĩ là có ai đó muốn hãm hại thằng Trường. Luôn loại bỏ cái tên ở đầu danh sách đó là Đỏ. Vì tôi biết con người đỏ không như thế.
Chiều hôm sau……
Thấy thằng Trường đến với băng tay thằng Đỏ với đám của nó ngồi cười khoái chí. Nhìn ánh mắt như muốn khiêu chiến với thằng Trường. Chúng tôi ngồi một góc trong lớp, bọn thằng Đỏ ngồi 1 góc. Bỗng :
– Tay bạn Trường sao thế?
– Bạn có sao không? có nặng lắm không?
– Tội nhỉ?
Rồi hùa theo đó là những tiếng châm chọc, cười nhạo. Thằng Tin tức thay cho thằng Trường liền lên tiếng :
– Nó bị sao liên quan đ’ gì tới tụi mày?
– Bạn mà
Từ ” Bạn ” nó kéo dài đến mức ớn lạnh. Tôi vẫn im lặng, tôi không quen nói nhiều. Tôi thấy trong việc này có sự nhúng tay của Đỏ. Nhưng một bên tôi lại không tin đỏ làm việc này. Chắc là không đâu ! Đầu tôi đang có 2 ” thiên thần ” đấu đá.
Tôi biết có chuyện không hay. Nhưng bọn kia nói vậy thì chắc chắn có sự nhúng tay của Đỏ rồi. Tôi liền lại kéo tay thằng Đỏ và nói :
– Đỏ đang làm trò gì ? chuyện này do Đỏ làm phải không ?
– Lỳ không nên quan tâm,tốt nhất Lỳ đừng hỏi .
Tôi im lặng, con Thảo chạy lại hỏi thằng Đỏ và cả đám bạn nó cũng đứng đó :
– Thằng chó kia mày làm phải không?
– Tao chém nó thêm bẫn tay
Thằng Đỏ nói xong thì
” Bốp ”
Thằng Tuấn đấm cho thằng Đỏ 1 cái. Rồi bên bọn anh Đen,thằng Hoàng, Khá bay vào đập thằng Tuấn. Không chần chừ gì cả 2 đám nhào vào đập nhau. Tôi chẳng biết làm gì lúc này. Liền chạy ra can lại và nói :
– Thôi đi
Chẳng biết làm gì,chẳng biết xử sự sao, chẳng lẽ chuyện này là do Đỏ làm hay sao? Tôi không tin, tôi không muốn tin. Chẳng lẽ Đỏ thay đỗi đến thế sao? Thằng nhóc V.A rủ cả đám trốn học lên bệnh viện thăm thằng Trường vì chẳng có tâm trí học. Mà đúng thật là tôi không có tâm trí học. Nhớ mẹ quá! Sao cứ hết chuyện này đến rồi chuyện kia đến. Làm sao con chịu nỗi. Phải chi có mẹ để con tâm sự, để con ôm mẹ khóc. Mẹ ơi ! Nước mắt tôi lại rơi. Đã 10 ngày rồi.
Mà bọn thằng Đỏ đi đâu rồi,thôi thì trốn luôn vậy. Nhà trường tính sao thì tính. Tôi không có tâm trạng. Đến phòng 12 của thằng Trường thì tôi nghe tiếng ai đang chữi nhau trong đó. Cả đám chúng tôi dừng lại để nghe. Tiếng của thằng Đỏ và Trường :
– Đau không bạn?
– Mày là thằng chó má, mày tính làm tổn thương con D một lần nữa hả thằng chó.
– Sao Trường nói đỏ thế? Đỏ làm như vậy là nhẹ lắm rồi mà.
– Tao với mày có chuyện gì? Tình cảm chẳng ai dành được đâu, đừg ích kỷ như vậy
– Kệ mẹ tao, tao nói cho mày biết, mày mà nói tao làm chuyện này với con Lỳ thì đừng trách tao.
– Tao không muốn nó tổn thương, vì nó thương mày.
– Hay sợ tao
Nghe tới đây,tai tôi như ù lên. Tôi đẩy cửa mạnh và đứng đối diện với Đỏ :
– Đỏ ! Lỳ không ngờ là Đỏ,tại sao con người đỏ như vậy?
– Đỏ….- Nó ngập ngừng không nói nên lời
– Trường có tội tình gì? Trường thương Lỳ là sai sao? Vậy Đỏ đi chém hết những người thương D đi.
– Xin lỗi – Nó nói nhỏ
– Xin lỗi,đừng xin lỗi gì Lỳ. Thất vọng quá đi.
Tôi quay người ra và chạy. Khóc nữa, cay xè,mặt chát, không đâu nước mưa đấy ! Không phải nước mắt. Tôi phải làm gì bây giờ? Tại sao Đỏ làm như vậy với Trường. Tôi không tin,thật sự tôi không muốn tin. Thằng Tuấn đuổi theo tôi. 2 đứa ngồi ở ghế đá nói chuyện :
– ĐỪng buồn D
– Tao….kh…ô…ng tin là nó m…ày… ah – Tôi nói ngập ngừng.
– Cố gắng lên mà
……….Tao chẳng nghĩ thằng Đỏ ngày trước lại thay đỗi nhanh như thế mày ạh .
– Vậy mà tao cứ tưởng mày thương thằng Trường nữa kìa.
– Tao không xác định được tình cảm của chính mình
– Vậy sao đau lòng khi nó làm như thế ?
– Đau bởi vì người tao từng yêu thay đỗi,và đau bởi vì một người khác bị tổn thương.
Tôi không hiểu được. 2 hàng nước mắt cứ thế chảy,chẳng biết làm sao cho hết đau. Cho hết buồn,tôi phải làm gì? Tôi không muốn cả Trường và Đỏ tổn thương. Thật sự là không muốn. Phải chăng Trường chỉ là cái bóng của Đỏ? Đau đầu,đau đầu quá đi mất. Lúc sau tôi với thằng Tuấn đi vào. Thấy Đỏ đi ra,tôi toan bước đi thì :
– Nói chuyện với Đỏ được không Lỳ?
– Tôi không có chuyện gì nói vói Đỏ – Tôi ngước lên nhìn với con mắt lạnh lùng chưa từng nhìn với ai.
Chưa kịp phản ứng gì thì nó kéo tay tôi đi. Ra tới sân sau của bv tôi liền giật mạnh tay ra :
– Làm gì thế?
Bỗng nó nói 1 lèo và còn lớn :
– Lỳ biết Đỏ thay đỗi như thế vì ai? Vì quá thương một người, chẳng lẽ yêu một người là sai? t/y Đỏ dành cho D là sai? Là sai sao? Trong t/y ai chẳng ích kỹ. Sao Lỳ chỉ biết nghĩ cho nó mà không biết nghĩ cho Đỏ. Những ngày tháng đã qua không còn chút gì trong Lỳ thật sao?
Tôi im lặng. Bởi vì đúng là Đỏ không sai. Đúng là nó dành cho tôi trọn t/c, hy sinh vì tôi rất nhiều. Nhưng còn Trường,cũng cam chịu quá đáng. Tôi làm gì? làm gì đây? Tôi trả lời :
– Đừng nghĩ tôi yêu Trường. Tôi chỉ nói thế, tôi không muốn nói nhiều với Đỏ. Chào Đỏ
Nói rồi tôi bước đi, đó không phải sự lạnh lùng của tôi mà tôi biết là sự quá đáng mà tôi đối xử với nó như thế. Lòng nó sẽ đau lắm, sẽ buồn lắm. Nhưng nào ai biết, quay bước đi lòng tôi quặn thắt. Càng đau càng quên được. Người ơi hãy quên tôi !
Đến khi về nhà. Tôi thấy ba đã ngồi đó. Ba hỏi :
– Hôm nay con đi đâu mà con không học hả bé
…….
Tại sao ba lại biết? Tôi im lặng. Ba hỏi tiếp :
– Con ngồi xuống đây, con lên chổ bạn Trường với mấy đứa phải không
– Sao ba biết – Tôi hỏi lại
– Tuần sau phải học lại tốt nghe con, ba tin con sẽ cố gắng được
Tôi đứng đó sửng sờ và bật khóc. Không ngờ ông lại nhân hậu như thế,ông không la mắng, ông chỉ nói nhẹ nhàng. Ông thương tôi một tình cảm khác mẹ, tôi thấy sự dịu dàng của mẹ xuất hiện trong ông.
Tôi chưa kịp nói gì thì ông lại gần tôi và nói :
– Con thương thằng cu Trường phải không?
– Con…
Tôi ấp úng. Ông lại nói :
– con cứ xem ba như một người bạn gái, một người mẹ. Con có suy nghĩ hay tâm sự gì cứ nói với ba. Ba sẽ nghe, ba không la con đâu.
Tôi im lặng,và nói nhỏ :
– Ba biết Đỏ chứ?
– Ba biết
&