ói ai oán vang lên, tôi nghe rất quen, hai chúng tôi cùng liếc đứa con trai ngồi dưới đất đang ôm mặt suýt xoa rồi thở dài. Người ta nói trái đất tròn nên oan gia hay đụng mặt.
-Nhỏ xấu lạ! mắt để sau gáy hay sao mà không thấy đường thế hả? Thiên Lam nhăn nhó lau vệt tương ớt trên mặt bị chiếc bánh của tôi dính vào rồi lóp ngóp đứng dậy.
-Xấu…lạ ?
Tôi nhíu mày, còn Thục Anh che miệng cười khúc khích, tôi liếc tên con trai kia căm ghét. Cái đồ con trai vô duyên. Nó nói tôi xấu gái tôi cũng đâu có ý kiến gì, mắc mớ gì phải gọi tôi là xấu lạ? Xấu lạ ư? Xấu lạ là thể loại gì chứ?
-Ê xấu lạ! đụng trúng tôi rồi thì mau xin lỗi đi chứ, đần mặt ra nhìn cái gì thế hả? Cậu sợ mọi người không biết được cậu bẩm sinh mặt đã siêu ngố hay sao?
Nhỏ bạn thân của tôi thì vẫn đang che miệng cười, tôi nhìn tên con trai trước mặt rồi quay sang liếc nó. Bình thường tôi rất quý Thục Anh, nhưng sao bây giờ tôi muốn nhảy vào đánh nó chết, bạn bè bị xỏ xiên mà nó còn đứng cười. Thật không hiểu nó thấy thú vị ở chổ nào khi tôi bị xiên xỏ? Bực bội, tôi ngước lên nhìn Thiên Lam với vẻ hung hăng:
-Ê! Hoang tưởng! Tên tôi không phải là xấu lạ. Cậu mà còn dám gọi tôi như vậy một lần nữa, hứa danh dự tôi sẽ tiễn cậu đi ăn cơm bệnh viện đó. Tôi nhìn tên con trai trước mặt nghiến răng. Thấy bộ dạng tức giận của tôi như thế nó chỉ cười cười.
-Không phải xấu lạ à? Thế tớ phải gọi cậu là gì?
-Đẹp lạ !
Tôi còn chưa kịp mắng cho tên vô duyên một trận, cô bạn thân của tôi đã nhảy vào trả lời thay tôi. Tôi nhìn Thục Anh đang cười, không biết nên cám ơn nó hay đánh nó?
-Tôi tên là Nhật Hạ!!!!!!
Tôi nghiến răng liếc hai đứa đang nhìn tôi tủm tỉm cười. Không biết có nên dùng hành động để cho tụi nó biết là tôi đã lấy được đai đen karate năm ngoái hay không đây? Nhưng đúng vào lúc tôi định lao vào đánh hai đứa nó thì chuông reo báo giờ lên lớp của giáo viên, tôi đành miễn cưỡng gác lại mối hận thù này. Chờ tính sau.
Giờ ra chơi…
-Bà cô phát xít, khủng bố, hitler…
Tôi ôm một chồng tập cao lêu nghêu vừa đi vừa lẩm bẩm. Đây toàn là vở bài tập môn văn mà chúng tôi phải nộp để cô chấm điểm 15 phút, nhiệm vụ của tôi là phải đem đến phòng giáo viên cho cô chủ nhiệm. Tôi thật không hiểu nổi cô ấy nghĩ gì, rõ ràng trong lớp không phải là không có đứa con trai nào, tại sao cô lại giao việc này cho một đứa con gái như tôi? không lẽ chỉ vì bộ dạng của tôi quá giống con trai hay sao? Cô ấy đúng là phân biệt đối xử kì thị học sinh.
Đi ngang qua ngã rẽ ở cầu thang, tôi cẩn thận chỉnh lại tư thế cho mấy cuốn tập sắp rơi xuống rồi mới nhanh chân bước đi. Nhưng…
Bụp…
Uỵch….
Tôi lại đụng trúng thứ gì đó ngã lăn ra đất, tập vở cũng rơi tứ tung dưới sàn. Tôi xoa xoa trán cố nén đau ngồi dậy khẳng định: tháng này dám chắc là tôi bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.
-Xin lỗi, bạn không sao chứ?
Một giọng nói ấm áp vang lên. Tôi ngước lên nhìn người trước mặt ngỡ ngàng. Đó chính là người tôi đụng trúng khi nãy sao?
Người con trai này sao?
Tôi như bất ngờ bước vào một giấc mộng dài, người con trai trước mặt tôi thật đẹp quá. Khuôn mặt thanh tú với làn da trắng không một chút tì vết, có lẽ da cậu ấy còn đẹp hơn da của tôi nữa, mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt nước hồ đông. Tôi như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm đó không tài nào thoát ra được.
Người con trai này, dù rằng mới gặp nhưng tôi dám chắc là đã biết đến cậu từ rất lâu trước đó rồi. Có lẽ cậu ấy luôn hiện diện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ kể cho tôi hằng đêm khi tôi còn là một cô bé. Trong những câu chuyện ấy luôn có những vườn hoa đủ màu, có suối chảy róc rách, chim hót líu lo, có những vệt nắng sáng mờ, những cánh chim tung bay trong nắng sớm. Còn người con trai này chính là một chàng hoàng tử, là thiên sứ hay một nhân vật nào đó rất đẹp. Tôi dám chắc là như thế.
Từ khi vào học lớp chuyên văn tôi buộc phải thay những câu chuyện cổ tích xa xưa bằng các tác phẩm tiểu thuyết hiện đại, mục đích để trau dồi ngôn từ hay nâng cao cảm nhận gì đó như Thục Anh đã nói với tôi, tôi còn nhớ tác giả Cố Mạn đã từng viết một cuốn sách có tựa đề là “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”. Khi Thục Anh đưa cho tôi cuốn sách đó tôi đã từ chối không đọc, tôi cho rằng trên đời này chẳng bao giờ có thứ gọi là tình yêu sét đánh hay yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ như người ta vẫn thường ca tụng. Tình yêu đối với tôi mà nói là thứ tình cảm chỉ có thể phát sinh khi hai người cùng gặp gỡ, tìm hiểu nhau và cùng nhau trải qua một giai đoạn thử thách đầy chông gai thì mới gọi là tình yêu được. Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư? thứ tình yêu hời hợt đó chắc chắn không bao giờ tồn tại trên đời.
Nhưng bây giờ thì sao? lần đầu tiên tôi dám thừa nhận là mình sai. Có lẽ tôi đã yêu người con trai này, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy, không biết sau này tôi có cảm thấy xấu hổ vì khẳng định vội vàng của mình hay không, nhưng bây giờ thì tôi không biết làm sao để ngăn lại trái tim đang loạn nhịp của mình nữa. Nó đang đập, hối hả, gấp gáp không theo một vũ điệu nào cả.
Hỗn loạn….
Tôi nhìn người con trai ấy, thời gian như ngưng đọng, vạn vật như ngưng đọng, chỉ còn những dãi nắng ấm áp đang phủ lên vai cậu và những ngọn gió nhẹ ùa qua nghịch ngợm những sợi tóc đen mượt. Thấy tôi đang ngơ ngẩn nhìn mình, cậu chỉ mỉm cười.
-Cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu, vì tôi đang mãi suy nghĩ nên không biết có người đang đi đến.
Chàng trai trước mặt tôi vừa dịu dàng nói và đưa những ngón tay thon dài nhặt giúp tôi những cuốn tập đang vung vãi dưới đất. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu ấy mặt tôi tự dưng đỏ ửng và nóng lên, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngại ngùng trước một người con trai.
-Cậu cần mang những thứ này đi đâu? để tôi giúp cậu, nhìn chồng tập này có vẻ nặng lắm.
Chàng trai đẹp như thiên sứ này mỉm cười đề nghị với tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi không thể mở miệng nói với cậu ấy một lời nào cả, chỉ biết nhìn cậu gật gật đầu như một con mèo nhỏ đi lạc.
Mang giúp tôi đống tập lên phòng giáo viên thì chàng trai đó tạm biệt tôi rồi vội vã đi đâu đó. Còn tôi lếch thếch bước về lớp vẫn chưa hoàn hồn. Nếu tôi nói điều này với Thục Anh chắc chắn nó sẽ không tin đâu, hôm nay tôi đã gặp một thiên thần.
Mà người ta hay nói những giấc mộng đẹp thường không tồn tại lâu. Tôi không biết cậu ấy học lớp nào., liệu tôi còn cơ hội để gặp lại cậu ấy nữa hay không? Chàng thiên sứ đẹp tuyệt đó. Nghĩ đến điều này tôi lại thấy hơi buồn buồn. Tôi không biết có phải mình mới trải qua một giấc mơ ngắn ngủi? Chàng trai đó có thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác, là giấc mơ trong một phút huyễn hoặc? Càng lúc tôi càng thấy mình có vấn đề rồi.
-Sao vậy Nhật Hạ? Thấy tôi thở dài, Thục Anh quay sang nhìn tôi với vẻ quan tâm.-Khi nãy cậu có gặp Thiên Lam không? Cậu ta tìm cậu dường như có chuyện gì đó.
-Tớ không gặp. Tôi thở dài. Thằng ngốc đó thì có vấn đề gì với tôi? Mổi lần đụng mặt nhau là tôi với nó lại cãi nhau chí chóe, nếu nó tìm tôi chắc chắn là vì thấy buồn chán nên cần có người gây lộn đó mà.
-Hôm nay cậu bị sao vậy? từ nãy đến giờ cứ ngẩn ngơ như bò đeo nơ. Cậu bệnh à? Hay mới ăn nhầm thứ gì quá hạn sử dụng? Thục Anh lo lắng đặt tay lên trán
-Nhỏ xấu lạ! mắt để sau gáy hay sao mà không thấy đường thế hả? Thiên Lam nhăn nhó lau vệt tương ớt trên mặt bị chiếc bánh của tôi dính vào rồi lóp ngóp đứng dậy.
-Xấu…lạ ?
Tôi nhíu mày, còn Thục Anh che miệng cười khúc khích, tôi liếc tên con trai kia căm ghét. Cái đồ con trai vô duyên. Nó nói tôi xấu gái tôi cũng đâu có ý kiến gì, mắc mớ gì phải gọi tôi là xấu lạ? Xấu lạ ư? Xấu lạ là thể loại gì chứ?
-Ê xấu lạ! đụng trúng tôi rồi thì mau xin lỗi đi chứ, đần mặt ra nhìn cái gì thế hả? Cậu sợ mọi người không biết được cậu bẩm sinh mặt đã siêu ngố hay sao?
Nhỏ bạn thân của tôi thì vẫn đang che miệng cười, tôi nhìn tên con trai trước mặt rồi quay sang liếc nó. Bình thường tôi rất quý Thục Anh, nhưng sao bây giờ tôi muốn nhảy vào đánh nó chết, bạn bè bị xỏ xiên mà nó còn đứng cười. Thật không hiểu nó thấy thú vị ở chổ nào khi tôi bị xiên xỏ? Bực bội, tôi ngước lên nhìn Thiên Lam với vẻ hung hăng:
-Ê! Hoang tưởng! Tên tôi không phải là xấu lạ. Cậu mà còn dám gọi tôi như vậy một lần nữa, hứa danh dự tôi sẽ tiễn cậu đi ăn cơm bệnh viện đó. Tôi nhìn tên con trai trước mặt nghiến răng. Thấy bộ dạng tức giận của tôi như thế nó chỉ cười cười.
-Không phải xấu lạ à? Thế tớ phải gọi cậu là gì?
-Đẹp lạ !
Tôi còn chưa kịp mắng cho tên vô duyên một trận, cô bạn thân của tôi đã nhảy vào trả lời thay tôi. Tôi nhìn Thục Anh đang cười, không biết nên cám ơn nó hay đánh nó?
-Tôi tên là Nhật Hạ!!!!!!
Tôi nghiến răng liếc hai đứa đang nhìn tôi tủm tỉm cười. Không biết có nên dùng hành động để cho tụi nó biết là tôi đã lấy được đai đen karate năm ngoái hay không đây? Nhưng đúng vào lúc tôi định lao vào đánh hai đứa nó thì chuông reo báo giờ lên lớp của giáo viên, tôi đành miễn cưỡng gác lại mối hận thù này. Chờ tính sau.
Giờ ra chơi…
-Bà cô phát xít, khủng bố, hitler…
Tôi ôm một chồng tập cao lêu nghêu vừa đi vừa lẩm bẩm. Đây toàn là vở bài tập môn văn mà chúng tôi phải nộp để cô chấm điểm 15 phút, nhiệm vụ của tôi là phải đem đến phòng giáo viên cho cô chủ nhiệm. Tôi thật không hiểu nổi cô ấy nghĩ gì, rõ ràng trong lớp không phải là không có đứa con trai nào, tại sao cô lại giao việc này cho một đứa con gái như tôi? không lẽ chỉ vì bộ dạng của tôi quá giống con trai hay sao? Cô ấy đúng là phân biệt đối xử kì thị học sinh.
Đi ngang qua ngã rẽ ở cầu thang, tôi cẩn thận chỉnh lại tư thế cho mấy cuốn tập sắp rơi xuống rồi mới nhanh chân bước đi. Nhưng…
Bụp…
Uỵch….
Tôi lại đụng trúng thứ gì đó ngã lăn ra đất, tập vở cũng rơi tứ tung dưới sàn. Tôi xoa xoa trán cố nén đau ngồi dậy khẳng định: tháng này dám chắc là tôi bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.
-Xin lỗi, bạn không sao chứ?
Một giọng nói ấm áp vang lên. Tôi ngước lên nhìn người trước mặt ngỡ ngàng. Đó chính là người tôi đụng trúng khi nãy sao?
Người con trai này sao?
Tôi như bất ngờ bước vào một giấc mộng dài, người con trai trước mặt tôi thật đẹp quá. Khuôn mặt thanh tú với làn da trắng không một chút tì vết, có lẽ da cậu ấy còn đẹp hơn da của tôi nữa, mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt nước hồ đông. Tôi như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm đó không tài nào thoát ra được.
Người con trai này, dù rằng mới gặp nhưng tôi dám chắc là đã biết đến cậu từ rất lâu trước đó rồi. Có lẽ cậu ấy luôn hiện diện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ kể cho tôi hằng đêm khi tôi còn là một cô bé. Trong những câu chuyện ấy luôn có những vườn hoa đủ màu, có suối chảy róc rách, chim hót líu lo, có những vệt nắng sáng mờ, những cánh chim tung bay trong nắng sớm. Còn người con trai này chính là một chàng hoàng tử, là thiên sứ hay một nhân vật nào đó rất đẹp. Tôi dám chắc là như thế.
Từ khi vào học lớp chuyên văn tôi buộc phải thay những câu chuyện cổ tích xa xưa bằng các tác phẩm tiểu thuyết hiện đại, mục đích để trau dồi ngôn từ hay nâng cao cảm nhận gì đó như Thục Anh đã nói với tôi, tôi còn nhớ tác giả Cố Mạn đã từng viết một cuốn sách có tựa đề là “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”. Khi Thục Anh đưa cho tôi cuốn sách đó tôi đã từ chối không đọc, tôi cho rằng trên đời này chẳng bao giờ có thứ gọi là tình yêu sét đánh hay yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ như người ta vẫn thường ca tụng. Tình yêu đối với tôi mà nói là thứ tình cảm chỉ có thể phát sinh khi hai người cùng gặp gỡ, tìm hiểu nhau và cùng nhau trải qua một giai đoạn thử thách đầy chông gai thì mới gọi là tình yêu được. Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư? thứ tình yêu hời hợt đó chắc chắn không bao giờ tồn tại trên đời.
Nhưng bây giờ thì sao? lần đầu tiên tôi dám thừa nhận là mình sai. Có lẽ tôi đã yêu người con trai này, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy, không biết sau này tôi có cảm thấy xấu hổ vì khẳng định vội vàng của mình hay không, nhưng bây giờ thì tôi không biết làm sao để ngăn lại trái tim đang loạn nhịp của mình nữa. Nó đang đập, hối hả, gấp gáp không theo một vũ điệu nào cả.
Hỗn loạn….
Tôi nhìn người con trai ấy, thời gian như ngưng đọng, vạn vật như ngưng đọng, chỉ còn những dãi nắng ấm áp đang phủ lên vai cậu và những ngọn gió nhẹ ùa qua nghịch ngợm những sợi tóc đen mượt. Thấy tôi đang ngơ ngẩn nhìn mình, cậu chỉ mỉm cười.
-Cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu, vì tôi đang mãi suy nghĩ nên không biết có người đang đi đến.
Chàng trai trước mặt tôi vừa dịu dàng nói và đưa những ngón tay thon dài nhặt giúp tôi những cuốn tập đang vung vãi dưới đất. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu ấy mặt tôi tự dưng đỏ ửng và nóng lên, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngại ngùng trước một người con trai.
-Cậu cần mang những thứ này đi đâu? để tôi giúp cậu, nhìn chồng tập này có vẻ nặng lắm.
Chàng trai đẹp như thiên sứ này mỉm cười đề nghị với tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi không thể mở miệng nói với cậu ấy một lời nào cả, chỉ biết nhìn cậu gật gật đầu như một con mèo nhỏ đi lạc.
Mang giúp tôi đống tập lên phòng giáo viên thì chàng trai đó tạm biệt tôi rồi vội vã đi đâu đó. Còn tôi lếch thếch bước về lớp vẫn chưa hoàn hồn. Nếu tôi nói điều này với Thục Anh chắc chắn nó sẽ không tin đâu, hôm nay tôi đã gặp một thiên thần.
Mà người ta hay nói những giấc mộng đẹp thường không tồn tại lâu. Tôi không biết cậu ấy học lớp nào., liệu tôi còn cơ hội để gặp lại cậu ấy nữa hay không? Chàng thiên sứ đẹp tuyệt đó. Nghĩ đến điều này tôi lại thấy hơi buồn buồn. Tôi không biết có phải mình mới trải qua một giấc mơ ngắn ngủi? Chàng trai đó có thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác, là giấc mơ trong một phút huyễn hoặc? Càng lúc tôi càng thấy mình có vấn đề rồi.
-Sao vậy Nhật Hạ? Thấy tôi thở dài, Thục Anh quay sang nhìn tôi với vẻ quan tâm.-Khi nãy cậu có gặp Thiên Lam không? Cậu ta tìm cậu dường như có chuyện gì đó.
-Tớ không gặp. Tôi thở dài. Thằng ngốc đó thì có vấn đề gì với tôi? Mổi lần đụng mặt nhau là tôi với nó lại cãi nhau chí chóe, nếu nó tìm tôi chắc chắn là vì thấy buồn chán nên cần có người gây lộn đó mà.
-Hôm nay cậu bị sao vậy? từ nãy đến giờ cứ ngẩn ngơ như bò đeo nơ. Cậu bệnh à? Hay mới ăn nhầm thứ gì quá hạn sử dụng? Thục Anh lo lắng đặt tay lên trán