ưng vẫn không thấy đâu. Thiên Lam thấy tôi có biểu hiện kì lạ thì lên tiếng hỏi.
-Cậu tìm gì vậy Nhật Hạ?
-Mấy bức hình, rõ ràng khi nãy tớ để trên bàn mà giờ đâu không thấy. Tôi vừa nói vừa cúi xuống nhìn dưới sàn nhà xem có rơi xuống hay không.
Bất ngờ, chiếc giày cao gót nhọn hoắt của Kiều Anh giẫm xuống tay tôi, tôi đau điếng hét lên, cô ả lại giả vờ như vô ý cúi xuống cười gian ác.
-A….xin lỗi nha! Mấy bức hình đó khi nãy tôi thấy vất bừa bãi trên bàn tưởng là rác nên đem đi vất hết rồi.
-Nhật Hạ…không sao chứ?
Thiên Lam đỡ tôi lên xoa xoa bàn tay đã bị một vết tím bầm trên mu lo lắng, nhưng lúc này thì tôi không có tâm trạng đâu để lo cho vết thương của mình nữa.
-Những bức hình của Thiên Phong. Tôi nhào đến nắm chặt lấy vai Kiều Anh tức giận.-Sao cô lại dám ném mấy tấm hình quý giá đó của tôi? Cô đã ném chúng ở đâu? Nói mau!!!
-Làm gì mà gào lên như thần kinh thế? Đúng là đồ quê mùa, chả có tí văn hóa gì hết. Kiều Anh vẫn làm ra vẻ thanh cao chọc tức tôi, gỡ tay tôi ra rồi hất mặt ra ngoài cổng.-Khi nãy tôi ném ở thùng rác ngoài kia.
-Nhật Hạ…
Thiên Lam gọi với theo khi tôi lao ra ngoài như một con sóc, những tấm hình quý báu của tôi, không thể để mất chúng được. Nhưng ra đến cổng, lục tung cái thùng rác lên tôi vẫn không thấy chúng đâu, chính xác thì cái thùng rác cũng trống trơn. Ngay lúc đó có một bác giúp việc từ ngoài cổng đi vào, tôi vội vàng chạy lại.
-Bác ơi, bác vừa đi đổ rác phải không?
-Đúng. Nhìn bộ dạng hớt hãi của tôi, bác gái đó có vẻ ngạc nhiên nên hỏi lại.-Có chuyện gì hả cháu?
-Dạ…chuyện rất nghiêm trọng. Tôi đã mất bình tĩnh, nắm lấy tay bác ấy run run.-Có một thứ rất quan trọng với cháu bị người ta ném vào thùng rác, cháu cần phải lấy lại, bác làm ơn chỉ cho cháu khi nãy bác đổ rác ở đâu đi.
-Ngoài hẻm kia.
Không kịp nói lời cảm ơn đến bác gái giúp việc, tôi phóng vèo ra thùng rác công cộng, không ngờ vừa mới ra đến ngoài đường tôi đã thấy một cái xe hốt rác to vật vã vừa mới lấy rác ở mấy cái thùng gần đó chở đi. Tôi vội vã lao theo la hét ỏm tỏi.
-Khoan đã…khoan đã…Thiên Phong của tôi, mau trả Thiên Phong lại cho tôi!!!!
Tôi gào rất to, dân chúng trên phố cũng hiếu kì quay lại nhìn tôi đang chạy như điên đuổi theo cái xe chở rác, thế mà bác tài xế lại không nghe thấy tiếng tôi, vẫn vô tư đạp ga bỏ lại một mình tôi đứng ngẩn ngơ bên vệ đường. Tôi nhìn theo chiếc xe đang khuất dần, khóc không ra nước mắt, số tôi thật sự xui đến thế sao?
Kiều Anh!!!! tôi vừa đi vừa nghiến răng thầm mắng cô ta, đúng là ả hồ ly khó chịu, cô ta thích Thiên Lam là chuyện của cô ta, tôi chỉ quan tâm đến Thiên Phong của tôi thôi, mắc mớ gì mà cô ta lại lôi tôi vào đống rắc rối của cô ta và Thiên Lam, đã thế còn cố ý gây sự với tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ hi vọng trong thẻ nhớ mà Linh Nga đưa cho Thiên Lam vẫn còn ảnh của Thiên Phong, tôi có thể đi rửa lại và lần này sẽ cất giữ thật cẩn thận. Nhưng khi quay trở lại phòng khách nhà Thiên Lam thì tôi nhận được câu trả lời thế này:
-Sau khi đi rửa mấy tấm hình đó cho cậu, tớ đã xóa hết dữ liệu trong thẻ nhớ và trả lại cho Linh Nga sáng nay rồi.
Điều đó có nghĩa là mấy tấm ảnh đó là độc nhất vô nhị. Máu bốc lên đầu tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình đang dần biến thành ngọn lửa cháy hừng hực, lúc này Kiều Anh đã lên lầu nói chuyện với mẹ của Thiên Lam, tiếng cười giả tạo của cô ta ngân lên vọng xuống dưới nhà càng làm tôi điên tiết hơn. Tôi cũng cười, nhưng nụ cười của tôi hình như khiến Thiên Lam giật mình.
-Thiên Lam! Tôi đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh mím môi.-Tôi sẽ giúp cậu, tối nay tôi sẽ giả làm người yêu giúp cậu cắt đứt cái đuôi của con cáo kia.
Nhưng lời của tôi mới thốt ra đã khiến Thiên Lam mỉm cười hài lòng, cậu ta gật đầu đứng dậy, có vẻ như Thiên Lam rất vui vì tôi đã thay đổi quyết định giúp cậu ấy, tôi khôn
không quan tâm cậu ấy định bày trò gì, cũng chả quan tâm đến cái linh cảm không lành kia của tôi nữa. Điều duy nhất tôi mong muốn bây giờ chính là phải cho Kiều Anh một trận, cô ả đáng ghét, cô ta thích Thiên Lam à? vậy thì tôi phải cướp Thiên Lam khỏi tay cô ta để rửa hận.
Thế là cả ngày hôm đó chúng tôi chạy long nhong khắp nơi chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại tối nay. Ban đầu tôi còn e dè việc giả làm người yêu của Thiên Lam phá đám buổi xem mắt, nhưng sau đó Thiên Lam đã làm tôi thấy yên tâm cực kì.
Chương 13: Tình yêu cảm động của hai chàng gay
Tối…
Nhà hàng sáng rực ánh điện, những bộ bàn ăn trải khăn trắng trang nhã hiện lên trước mắt tôi, mấy anh bồi bàn được tuyển chọn cẩn thận đang nhanh nhẹn mang thức ăn đến cho nhóm gia đình của Thiên Lam và Kiều Anh. Bố mẹ Kiều Anh tôi nhìn là nhận ra ngay, tất cả những đặc điểm từ thể hình lẫn tính cách của họ dường như đều đem đi truyền hết lại cho con gái. Tôi để ý người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Thiên Lam, có lẽ đó là bố của cậu ấy, ông ấy có khuôn mặt thật phúc hậu với bộ ria mép giống thám tử Mori trong thám tử lừng danh Conan, nhưng phong thái của ông ấy khá gần gũi, ít ra thì tôi không thấy thiếu thiện cảm như với người mẹ hung dữ của Thiên Lam.
Nói đến thím Dương đó thì tối nay bà ấy mặc bộ đầm màu tím than, giống y như Kiều Anh, nhưng bộ đầm của Kiều Anh khá gợi cảm và kiểu dáng cũng trẻ trung hơn thím Dương, tôi nhìn hai người lơ mơ mắt, nếu nói họ là mẹ con tôi thấy cũng giống.
Hai gia đình mới gặp nhau chưa đầy 10 phút đã rôm rã tiếng nói chuyện của thím Dương và bà mẹ Kiều Anh. Ả hồ ly đáng ghét đó thì vẫn giả vờ ngoan hiền ngồi im đá mắt với Thiên Lam trong khi cậu ấy chỉ thờ ơ ngắm đèn trần. Tôi nhìn ả cười nhạt. Chờ đó bà chằn lửa, hôm nay tôi sẽ phá tan cái giấc mộng về hoàng tử đẹp đẽ của bà. Tôi đi vào nhà WC, kiểm tra lại một lần nữa xem bộ dạng của mình đã ổn chưa rồi mới đi ra, chầm chậm tiến đến chiếc bàn ăn của Thiên Lam.
Kế hoạch bắt đầu.
Thiên Lam đã nhìn thấy tôi, cậu ấy chậm chậm ngồi dậy chuẩn bị phối hợp đóng kịch. Tôi cũng khá bất ngờ với sự chuẩn bị công phu của Thiên Lam, cậu ta yêu cầu tôi đóng giả làm người yêu của cậu ta, nhưng không phải là đóng vai một cô bạn gái quê mùa. Cậu ta bắt tôi quay về với cái bộ dạng tom boy gần giống biến thái của mình khi trước, sau đó đưa cho tôi một kịch bản khá hấp dẫn mà đọc xong tôi không thể không nhảy lên vì phấn khích.
-Thiên Lam dạo này lớn quá! Người phụ nữ mà tôi đoán là mẹ của Kiều Anh lên tiếng.-Mới có 1 năm không gặp mà cu cậu đã phổng phao phát tướng đến mức tôi cũng không nhận ra nữa rồi.
-Kiều Anh nhà chị cũng có khác gì đâu, càng lớn càng xinh gái, con bé lại hiền dịu, nết na, đúng là mẫu con dâu mà tôi mong ước. Mẹ Thiên lam cũng lên tiếng đối đáp.
Tôi đang đi lại suýt thì ôm mặt ói, đúng là bệnh của các bà mẹ, kẻ tung người hứng đánh bóng cho con mình, trong khi đối với tôi hai kẻ đó không khác gì cục gỉ mũi.
-Tiện đây nói luôn. Bố Kiều Anh nhìn Thiên Lam trịnh trọng lên tiếng.-Bác không hài lòng với thái độ của cháu gần đây đâu nhé, Thiên Lam. Bác chỉ có một đứa con gái duy nhất là Kiều Anh, bác muốn sau này cho nó nương tựa vào cháu, thế mà cháu có vẻ thờ ơ, luôn làm cho con gái bác buồn.
-Anh xui đừng giận. Mẹ Thiên Lam kín đáo đạp chân cậu ấy rồi đỡ lời.-Tạ
-Cậu tìm gì vậy Nhật Hạ?
-Mấy bức hình, rõ ràng khi nãy tớ để trên bàn mà giờ đâu không thấy. Tôi vừa nói vừa cúi xuống nhìn dưới sàn nhà xem có rơi xuống hay không.
Bất ngờ, chiếc giày cao gót nhọn hoắt của Kiều Anh giẫm xuống tay tôi, tôi đau điếng hét lên, cô ả lại giả vờ như vô ý cúi xuống cười gian ác.
-A….xin lỗi nha! Mấy bức hình đó khi nãy tôi thấy vất bừa bãi trên bàn tưởng là rác nên đem đi vất hết rồi.
-Nhật Hạ…không sao chứ?
Thiên Lam đỡ tôi lên xoa xoa bàn tay đã bị một vết tím bầm trên mu lo lắng, nhưng lúc này thì tôi không có tâm trạng đâu để lo cho vết thương của mình nữa.
-Những bức hình của Thiên Phong. Tôi nhào đến nắm chặt lấy vai Kiều Anh tức giận.-Sao cô lại dám ném mấy tấm hình quý giá đó của tôi? Cô đã ném chúng ở đâu? Nói mau!!!
-Làm gì mà gào lên như thần kinh thế? Đúng là đồ quê mùa, chả có tí văn hóa gì hết. Kiều Anh vẫn làm ra vẻ thanh cao chọc tức tôi, gỡ tay tôi ra rồi hất mặt ra ngoài cổng.-Khi nãy tôi ném ở thùng rác ngoài kia.
-Nhật Hạ…
Thiên Lam gọi với theo khi tôi lao ra ngoài như một con sóc, những tấm hình quý báu của tôi, không thể để mất chúng được. Nhưng ra đến cổng, lục tung cái thùng rác lên tôi vẫn không thấy chúng đâu, chính xác thì cái thùng rác cũng trống trơn. Ngay lúc đó có một bác giúp việc từ ngoài cổng đi vào, tôi vội vàng chạy lại.
-Bác ơi, bác vừa đi đổ rác phải không?
-Đúng. Nhìn bộ dạng hớt hãi của tôi, bác gái đó có vẻ ngạc nhiên nên hỏi lại.-Có chuyện gì hả cháu?
-Dạ…chuyện rất nghiêm trọng. Tôi đã mất bình tĩnh, nắm lấy tay bác ấy run run.-Có một thứ rất quan trọng với cháu bị người ta ném vào thùng rác, cháu cần phải lấy lại, bác làm ơn chỉ cho cháu khi nãy bác đổ rác ở đâu đi.
-Ngoài hẻm kia.
Không kịp nói lời cảm ơn đến bác gái giúp việc, tôi phóng vèo ra thùng rác công cộng, không ngờ vừa mới ra đến ngoài đường tôi đã thấy một cái xe hốt rác to vật vã vừa mới lấy rác ở mấy cái thùng gần đó chở đi. Tôi vội vã lao theo la hét ỏm tỏi.
-Khoan đã…khoan đã…Thiên Phong của tôi, mau trả Thiên Phong lại cho tôi!!!!
Tôi gào rất to, dân chúng trên phố cũng hiếu kì quay lại nhìn tôi đang chạy như điên đuổi theo cái xe chở rác, thế mà bác tài xế lại không nghe thấy tiếng tôi, vẫn vô tư đạp ga bỏ lại một mình tôi đứng ngẩn ngơ bên vệ đường. Tôi nhìn theo chiếc xe đang khuất dần, khóc không ra nước mắt, số tôi thật sự xui đến thế sao?
Kiều Anh!!!! tôi vừa đi vừa nghiến răng thầm mắng cô ta, đúng là ả hồ ly khó chịu, cô ta thích Thiên Lam là chuyện của cô ta, tôi chỉ quan tâm đến Thiên Phong của tôi thôi, mắc mớ gì mà cô ta lại lôi tôi vào đống rắc rối của cô ta và Thiên Lam, đã thế còn cố ý gây sự với tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ hi vọng trong thẻ nhớ mà Linh Nga đưa cho Thiên Lam vẫn còn ảnh của Thiên Phong, tôi có thể đi rửa lại và lần này sẽ cất giữ thật cẩn thận. Nhưng khi quay trở lại phòng khách nhà Thiên Lam thì tôi nhận được câu trả lời thế này:
-Sau khi đi rửa mấy tấm hình đó cho cậu, tớ đã xóa hết dữ liệu trong thẻ nhớ và trả lại cho Linh Nga sáng nay rồi.
Điều đó có nghĩa là mấy tấm ảnh đó là độc nhất vô nhị. Máu bốc lên đầu tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình đang dần biến thành ngọn lửa cháy hừng hực, lúc này Kiều Anh đã lên lầu nói chuyện với mẹ của Thiên Lam, tiếng cười giả tạo của cô ta ngân lên vọng xuống dưới nhà càng làm tôi điên tiết hơn. Tôi cũng cười, nhưng nụ cười của tôi hình như khiến Thiên Lam giật mình.
-Thiên Lam! Tôi đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh mím môi.-Tôi sẽ giúp cậu, tối nay tôi sẽ giả làm người yêu giúp cậu cắt đứt cái đuôi của con cáo kia.
Nhưng lời của tôi mới thốt ra đã khiến Thiên Lam mỉm cười hài lòng, cậu ta gật đầu đứng dậy, có vẻ như Thiên Lam rất vui vì tôi đã thay đổi quyết định giúp cậu ấy, tôi khôn
không quan tâm cậu ấy định bày trò gì, cũng chả quan tâm đến cái linh cảm không lành kia của tôi nữa. Điều duy nhất tôi mong muốn bây giờ chính là phải cho Kiều Anh một trận, cô ả đáng ghét, cô ta thích Thiên Lam à? vậy thì tôi phải cướp Thiên Lam khỏi tay cô ta để rửa hận.
Thế là cả ngày hôm đó chúng tôi chạy long nhong khắp nơi chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại tối nay. Ban đầu tôi còn e dè việc giả làm người yêu của Thiên Lam phá đám buổi xem mắt, nhưng sau đó Thiên Lam đã làm tôi thấy yên tâm cực kì.
Chương 13: Tình yêu cảm động của hai chàng gay
Tối…
Nhà hàng sáng rực ánh điện, những bộ bàn ăn trải khăn trắng trang nhã hiện lên trước mắt tôi, mấy anh bồi bàn được tuyển chọn cẩn thận đang nhanh nhẹn mang thức ăn đến cho nhóm gia đình của Thiên Lam và Kiều Anh. Bố mẹ Kiều Anh tôi nhìn là nhận ra ngay, tất cả những đặc điểm từ thể hình lẫn tính cách của họ dường như đều đem đi truyền hết lại cho con gái. Tôi để ý người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Thiên Lam, có lẽ đó là bố của cậu ấy, ông ấy có khuôn mặt thật phúc hậu với bộ ria mép giống thám tử Mori trong thám tử lừng danh Conan, nhưng phong thái của ông ấy khá gần gũi, ít ra thì tôi không thấy thiếu thiện cảm như với người mẹ hung dữ của Thiên Lam.
Nói đến thím Dương đó thì tối nay bà ấy mặc bộ đầm màu tím than, giống y như Kiều Anh, nhưng bộ đầm của Kiều Anh khá gợi cảm và kiểu dáng cũng trẻ trung hơn thím Dương, tôi nhìn hai người lơ mơ mắt, nếu nói họ là mẹ con tôi thấy cũng giống.
Hai gia đình mới gặp nhau chưa đầy 10 phút đã rôm rã tiếng nói chuyện của thím Dương và bà mẹ Kiều Anh. Ả hồ ly đáng ghét đó thì vẫn giả vờ ngoan hiền ngồi im đá mắt với Thiên Lam trong khi cậu ấy chỉ thờ ơ ngắm đèn trần. Tôi nhìn ả cười nhạt. Chờ đó bà chằn lửa, hôm nay tôi sẽ phá tan cái giấc mộng về hoàng tử đẹp đẽ của bà. Tôi đi vào nhà WC, kiểm tra lại một lần nữa xem bộ dạng của mình đã ổn chưa rồi mới đi ra, chầm chậm tiến đến chiếc bàn ăn của Thiên Lam.
Kế hoạch bắt đầu.
Thiên Lam đã nhìn thấy tôi, cậu ấy chậm chậm ngồi dậy chuẩn bị phối hợp đóng kịch. Tôi cũng khá bất ngờ với sự chuẩn bị công phu của Thiên Lam, cậu ta yêu cầu tôi đóng giả làm người yêu của cậu ta, nhưng không phải là đóng vai một cô bạn gái quê mùa. Cậu ta bắt tôi quay về với cái bộ dạng tom boy gần giống biến thái của mình khi trước, sau đó đưa cho tôi một kịch bản khá hấp dẫn mà đọc xong tôi không thể không nhảy lên vì phấn khích.
-Thiên Lam dạo này lớn quá! Người phụ nữ mà tôi đoán là mẹ của Kiều Anh lên tiếng.-Mới có 1 năm không gặp mà cu cậu đã phổng phao phát tướng đến mức tôi cũng không nhận ra nữa rồi.
-Kiều Anh nhà chị cũng có khác gì đâu, càng lớn càng xinh gái, con bé lại hiền dịu, nết na, đúng là mẫu con dâu mà tôi mong ước. Mẹ Thiên lam cũng lên tiếng đối đáp.
Tôi đang đi lại suýt thì ôm mặt ói, đúng là bệnh của các bà mẹ, kẻ tung người hứng đánh bóng cho con mình, trong khi đối với tôi hai kẻ đó không khác gì cục gỉ mũi.
-Tiện đây nói luôn. Bố Kiều Anh nhìn Thiên Lam trịnh trọng lên tiếng.-Bác không hài lòng với thái độ của cháu gần đây đâu nhé, Thiên Lam. Bác chỉ có một đứa con gái duy nhất là Kiều Anh, bác muốn sau này cho nó nương tựa vào cháu, thế mà cháu có vẻ thờ ơ, luôn làm cho con gái bác buồn.
-Anh xui đừng giận. Mẹ Thiên Lam kín đáo đạp chân cậu ấy rồi đỡ lời.-Tạ