“Ngươi nhìn gì?” Hắn hỏi.
“Ta đang phân biệt phương hướng.” Lâm San nói, “Ngươi xem cây đó, phần cành lá rậm rạp hướng về ánh sáng mặt trời là phía nam, như vậy bên này nhất định là phía đông, nhắm hướng đông đi khẳng định là đúng!”
“Ta xem xem.” Liên Phong lấy bản đồ nhìn, mày bỗng nhiên nhíu lại.
“Làm sao?” Lâm San hỏi.
“Nơi này có chút không đúng.” Liên Phong chỉ ngón tay vào một vị trí trên bản đồ, “Ngươi xem, theo lý thuyết chúng ta hiện tại ở hướng đông có thể nhìn thấy một vùng cao nhưng hiện tại lại không có gì cả.”
“Ta xem xem?” Lâm San kỳ quái, đem bản đồ đối chiếu phương hướng, cẩn thận nghiên cứu một phen, quả nhiên không giống.”Cái này quái lạ…” Nàng nhất thời mơ hồ, theo lý thuyết bọn họ cứ nhắm theo bản đồ mà đi sẽ không sai, chẳng lẽ lầm đường rồi, vẫn là Liên Phong quyết đoán nói: “Mặc kệ thế nào, nếu đã đến đây, cứ nhắm hướng đông mà đi, không chừng có thể phát hiện cái gì.”
“Đi!” Lâm San gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đi theo hắn, tiếp tục nhắm theo hướng đông.
Rừng Đông Giao càng vào càng sâu, hơn nữa thực vật rậm rạp, rất khó hành tẩu. Hai người đi thật lâu vẫn không thấy vùng đất cao trên bản đồ, lúc này trời đã lạnh, xem ra trong chốc lát sẽ có trận mưa to. Lâm San ngẩng đầu nhìn trời, có chút lo lắng: “Trời sắp mưa, chúng ta có phải sai đường không? Nếu không ngày mai lại đi tiếp?”
Liên Phong giờ phút này cũng không tự tin như vừa rồi, suy tư một lát, hắn gật đầu nói: “Được, chúng ta trở về xem có bỏ sót chi tiết nào trên thiên thạch không rồi mai lại đến.”
Lâm San gật đầu: “Trở về vẫn tốt hơn, nơi này tối rồi không thấy rõ được gì, lần trước ta rơi xuống hố thật thảm, chính là… A!” Nói còn chưa xong, dưới chân bỗng nhiên bị trợt, Liên Phong khuynh thân định kéo nàng, kết quả hai người cùng nhau mất thăng bằng ngã xuống.
Một trận long trời lở đất, Lâm San mở mắt ra phát hiện Liên Phong ôm nàng trong ngực nên nàng từ trên cao như vậy ngã xuống một chút thương tích cũng không. Nhưng Liên Phong bị bụi cây quẹt vào má, trên mặt còn dính vài vết máu.
“Ngươi không sao chứ?” Lâm San gấp đến độ muốn giúp hắn lau mặt lại bị Liên Phong ngăn lại, ánh mắt hắn quét một vòng khắp nơi “Nơi này là…”
Lâm San bị lời này của hắn quay đầu đánh giá bốn phía một phen, bỗng nhiên la hoảng lên: “Này… Nơi này chính là chỗ lần trước ta ngã xuống, ngươi xem tảng đá này giống nhau như đúc!” Nàng một chút cũng không kinh hoảng, ngược lại có cảm giác quay về chốn cũ, vui sướng hài lòng sờ tảng đá.
“Ai u, lần đó ngã xuống là buổi tối, không thấy rõ bộ dáng, hiện tại thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ngươi xem tảng đá còn có hoa văn…” Nàng lẩm bẩm lầu bầu làm Liên Phong trên trán nổi gân xanh, hướng tảng đá có họa đồ kia đánh một chưởng.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, dưới chân bọn họ bỗng sụt xuống lộ ra một cái động, hai người liền như vậy trượt xuống theo.
Chương 72
Lâm San trong miệng đầy bùn, lúc toàn thân đều dính đầy bụi, trước mắt tối đen, sau khi Liên Phong nổi lửa, nàng mới nhìn rõ, nhất thời miệng trương thành hình chữ O.
Này… Nơi này lại là một thạch thất rất lớn, do con người tạc thành, trong thạch thất tràn ngập hương vị đã lâu không có ánh sáng mặt trời làm nàng không khỏi sợ hãi, ôm lấy tay Liên Phong.
Liên Phong vỗ vỗ tay nàng có ý an ủi, nương theo ánh sáng của cây đuốc, sờ soạng điểm nổi trên vách tường thắp đèn, đèn dần dần sáng lên theo thứ tự, tầm mắt lập tức trải rộng hơn nhiều, Lâm San phát hiện nơi này rất rộng lớn, chính giữa thạch thất là một đài cao đặt một hộp gấm đỏ.
Lâm San lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra chỗ cao trên bản đồ không phải cao mà là địa thất này, thứ bọn họ muốn tìm khẳng định cũng trong thạch thất, chẳng lẽ chính là hộp gấm… Lâm San bỗng nhiên mắt sáng ngời, cố nén sợ hãi đi qua, thực không khách khí xốc hòm lên.
Nha đầu kia nhìn thấy thứ đáng giá liền giống như đánh máu gà, Liên Phong định ngăn cản đều không kịp, may mắn trong này không có cơ quan gì. Lâm San nhìn hộp gấm, biểu tình có chút cổ quái.
“Là cái gì?” Liên Phong đi qua.
“Này…” Lâm San chỉ vào hòm, vẻ mặt uể oải, “Ta hiện tại mới biết được điều thống khổ nhất trên đời không phải lấy nhầm bảo bối không đáng giá mà là nó thực đáng giá nhưng không thể bán.”
Đúng vậy, trong hòm này đúng là ngọc tỷ, bên cạnh còn có một tấm da dê, mặt trên chỉ có mấy trăm chữ ngắn ngủn, ghi lại tiền căn hậu quả của ngọc tỷ.
Triều đại khai quốc năm đầu, náo động không ngừng, ôn dịch tàn sát, dân chúng lầm than. Bước đầu thẩm tra, rốt cục thỉnh được một vị thế ngoại cao nhân, vị này biết rõ mệnh thư phong thủy, rất nhanh tính toán ngoại chi tướng vong, thiên ý không thể trái. Nhưng lúc ấy dân chúng vừa gặp chiến loạn, sớm không chịu nổi gánh nặng, cao nhân không đành lòng nhìn sinh linh đồ thán, vì thế mật đàm cùng tiên hoàng, tạo ra một trấn quốc bảo giám, giấu trong Đông Giao cũng chính ngọc tỷ trước mắt bọn Lâm San đang nhìn.
Lâm San không tin phong thuỷ thủy gì đó nhưng xem nội dung trên tấm da dê vẫn bị dọa. May mắn nàng nhất thời vì tâm hồn tham tiền tới đây dò la trước, nếu thực bị Quý Hồng Lân cầm ngọc tỷ này, phong thủy thật giả nàng không biết nhưng ngọc tỷ đại biểu hoàng quyền, nếu rơi vào tay người xấu hậu quả sẽ khó lường.
“Thứ này không thể để Quý Hồng Lân phát hiện, chúng ta đi nhanh đi!” Lâm San nói.
Liên Phong đứng không nhúc nhích.
“Đi!” Lâm San thúc giục hắn.
“Nếu không đưa nó cho Quý Hồng Lân, độc trên người ngươi làm sao bây giờ?” Liên Phong bỗng nhiên mở miệng.
Lâm San lập tức á khẩu không trả lời được, nội tâm mâu thuẫn sâu sắc: “Đúng vậy, không có ngọc tỷ sẽ không trao đổi với Quý Hồng Lân, như vậy độc của nàng cũng không giải được. ”
Ngay khi hai người hết sức do dự, bỗng một thanh âm phá tan sự yên tĩnh của thạch thất.
“Đừng nghĩ nữa, vật này ta lấy đi, độc cũng không được giải! Các ngươi ở đây chờ chết đi! Ha ha..”
Âm thanh như yêu quái kia làm Lâm San lập tức nhận ra ngay Quý Hồng Lân, vẻ mặt Quý Hồng Lân không dính chút bụi nào như bọn hắn lúc tiến vào động khẩu.
Sự thật chứng minh, những gì trong TV đều là giả, mặc kệ nhân vật phản diện khẩu khí lớn bao nhiêu, thời điểm hành động nàng vẫn là cùng nam chính cùng nhau chui vào. Quý Bạch Vũ đứng sau, bình thản như không, giống như sự tình không quan hệ gì đến hắn.
Lâm San nhất thời tỉnh mộng, phỏng chừng lão yêu bà đã sớm