Lâm San tim ứa máu, ta nói đổ bể không tốt? Mấy thứ rơi vỡ kia đều là tiền! Vô cùng đau đớn, lại một cái ống đựng bút bằng ngọc nữa văng ra, Lâm San tay mắt lanh lẹ, may mắn chụp được, sau đó nhìn nhìn, lấy tay áo lau một chút, nhét vào trong túi.
Đỗ Minh Nguyệt đằng kia vừa náo loạn trong phòng, thấy Tống Lạc trở lại, nhất thời càng thêm giận, thấy hắn còn không nể mặt mình, nhất thời lửa giận công tâm, bất luận đụng thứ gì đều thuận tay ném ra ngoài. Bảo thạch Tây Vực tiến cống, ngọc kỳ lân… các thứ bên người gì đó đã ném hết đến thẻ bài đeo bên hông còn lại cũng ném luôn.
Lâm San thiếu chút nữa khóc thành tiếng, sớm biết trở về ngươi sẽ cho ta nhiều thứ đáng giá vậy, ta không thèm nhìn mặt thái tử, ta thật ngốc … Oa! Này là quà sính lễ rất lớn? Kích thước không cần tốt như vậy! Lâm San hai mắt sáng lên.
Liền sau đó, Đỗ Minh Nguyệt từ phẫn nộ tỉnh táo lại, bỗng nhiên ý thức được vừa rồi mình ném ra ngoài hình như là… ngọc bài phụ hoàng ngự ban ngày thành thân, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, thắt lưng bài là tín vật hoàng thượng ban cho trưởng tử cùng trưởng công chúa, đại biểu cho uy nghiêm hoàng thất, gặp thắt lưng bài như gặp Thánh Thượng, nếu làm mất cũng không phải chuyện đùa. Cũng may nàng thấy Tống Lạc tay mắt lanh lẹ chụp được, nhất thời thở dài nhẹ nhõm, cũng không cố tức giận, định tiến đến.
“Trả lại cho ta.”
Oa! Ngươi làm mất, ta còn phải trả lại? Thật hay đùa, Lâm San đem thắt lưng bài nhét vào đai lưng: “Ta nhặt được là của ta, không trả!”
“Này!” Đỗ Minh Nguyệt nóng nảy, “Ngươi tùy tiện muốn lấy gì cũng được nhưng ngọc bài kia trả lại cho ta!”
Nhiều bảo bối như vậy ngươi không cần, chỉ muốn ngọc bài, kẻ ngốc đều biết nó quý thế nào! Đã quý lại dễ mang theo, ta mà trả lại mới là thứ hồ đồ.
Lâm San giả ngu: “A? Công chúa nhìn lầm rồi, làm sao có ngọc bài gì ở đây?”
“Tống Lạc, ngươi!” Đỗ Minh Nguyệt nhất thời vừa vội vừa giận, không muốn phân trần, chuẩn bị chém giết. Không ngờ động tác của Lâm San còn mau hơn, chớp mắt liền lủi thật xa. Đỗ Minh Nguyệt thẹn quá thành giận, lại giương nanh múa vuốt, không cẩn thận bị ngã bổ nhào.
Lâm San thấy không xong rồi nhưng ngẫm lại mối quan hệ giữa mình với công chúa, vạn nhất làm nàng bị thương, trách nhiệm chỉ thuộc về mình, vì thế vội vàng buông mấy thứ đang cầm trong tay ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt.
Hai người lăn hai vòng trên mặt đất, chờ tới khi phản ứng lại được, một bàn tay đã dừng trên mặt Lâm San.
“Ngươi, hỗn đản!” Đỗ Minh Nguyệt giãy dụa đứng lên từ trong lòng Lâm San, vẻ mặt đỏ bừng, sau khi mắng câu đó, đùng đùng bỏ chạy, để lại Lâm San một người ngồi dưới đất, quai hàm đau điếng.
Ta hảo tâm không báo thù! Lâm San mắng, bỗng cảm giác có chỗ tựa hồ còn đau hơn mặt, nâng tay lên thấy máu tươi chảy ròng ròng vì bàn tay vừa rồi đụng trúng mấy mảnh bình vỡ.
“Phò mã, ngươi khỏe không!” Tiểu Lục chạy lại, gấp gáp đến đỏ mắt.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Lâm San lắc đầu, dùng một tay khác không bị thương lấy khối ngọc bài giấu ở đai lưng kia, hà hơi thổi, vui mừng: “Hoàn hảo, ngươi không bị thương…”
Tiểu Lục: “…”
Chương 15
Sau ngày Đỗ Hạo hồi cung, yến tiệc mừng công chuẩn bị thật lâu tuyên bố hủy bỏ, nguyên nhân vì thái tử cảm thấy như vậy quá mức hao tài tốn của, dâng tấu chương cùng Hoàng thượng, đề nghị dùng toàn bộ chi phí cho bữa tiệc khao thưởng ba quân tướng sĩ đồng thời chủ động đem phần thưởng của mình sung công.
Đề nghị của Đỗ Hạo đã duy trì được niềm tin lớn trong lòng hoàng thượng đồng thời cũng được văn võ trong triều tán thưởng mà dân chúng cũng đánh giá hắn cực cao, trong khoảng thời gian ngắn uy danh thái tử truyền khắp cả nước già trẻ đều biết, mỗi người đều vì quốc gia có một vị thái tử thâm minh đại nghĩa như vậy mà kiêu ngạo, Thánh Thượng lại đối với con mình khen không dứt miệng, đem sự kiện thích khách trong cung ngày đó, toàn quyền giao cho thái tử phụ trách điều tra.
Trong lúc Đỗ Hạo vội vàng tra rõ sự việc, Lâm San ở trong cung, tiếp tục nhàm chán.
Vốn thái tử đã trở lại, còn có yến tiệc mừng công giúp vui nhưng lúc này chuyện gì cũng không có. Thái tử gì đó đã bị phái đi điều tra thích khách, khiến cho đám cung nhân trong cung nghiêng ngả vì tuấn nhan của thái tử lớn tiếng oán than làm Lâm San phiền phức muốn chết.
Có tương lai một chút được không, không phải chỉ là thái tử thôi sao? Các ngươi đâu cần như một đám cẩu thấy xương? Lâm San oán giận vài ngày, thật sự nhàm chán đến mức ngay cả oán giận đều lười oán giận, vì thế thay đổi xiêm y, quyết định xuất môn tìm ai quấy rầy một chút.
Người không may này, không cần phải nói, là Liên Phong.
Lại nói tiếp không thể trách được Lâm San, từ lúc nàng vào cung tới nay, số người quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đỗ Minh Nguyệt thì không cần phải nói, mấy ngày nay đều trừng mắt liếc nàng, sau đó lãnh diễm cao quý hừ một tiếng, quay đi không thèm để ý nàng.
Về phần Đỗ Cảnh kia càng không muốn nói, từ chuyện lần trước ở Ỷ Hồng Lâu bị Đỗ Minh Nguyệt biết được, hôm đó nàng đến chỗ Đỗ Cảnh náo loạn, nghe nói còn kéo mấy tùy tùng bên người Đỗ Cảnh đi kính sự phòng, khiến cho đám người Đỗ Cảnh hoảng sợ, thấy Phò mã như thấy quỷ, sợ đến tránh không kịp. Mà Đỗ Cảnh lúc này cũng quyết liệt với Lâm San, ngẫu nhiên chạm mặt trong cung, cũng không liếc mắt nhìn, không biết có bao nhiêu cao ngạo.
Lâm San không tức giận, dù sao người như thế giao hảo cũng không có gì hay ho, ngươi liếc ta một cái, ta còn chướng mắt, chẳng qua cứ như vậy, thật sự không vui! Lâm San chụp bàn, trong cung đông người như vậy, nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có Liên Phong còn có điểm chung, tuy bình thường hắn không nói lời nào.
Khi Lâm San đi dạo đến chỗ Liên Phong, chợt nghe trong viện có động tĩnh, giống như ai đang luyện công. Bỗng dưng nhớ tới ngày ấy ở ngự hoa viên thấy Liên Phong không mang mặt nạ, trong lòng không khỏi tò mò, muốn xem vài ngày không gặp, trong người tên kia rốt cuộc chứa thuốc gì.
Vì thế, Lâm San rón ra rón rén đi qua, từ cửa sân nhìn thấy Liên Phong đang luyện võ, nhất chiêu nhất thức hệt như trong TV, không không không! Tuyệt đối có khí thế hơn so với trong TV. Chỉ thấy hắn tay trái nắm đao, chiêu thức mạnh mẽ hữu lực, đao Liên Phong ma sát cùng không khí, phát tiếng vang boong boong. Lâm San nhìn mê mẩn, một mặt tán thưởng Liên Phong võ nghệ cao cường, một mặt lại cảm thán hắn không cần dùng kim đao, tốt xấu cũng cho ta nhìn xem bên trong kim đao rốt cuộc có vàng hay không…
Nghĩ vậy, Lâm San không cẩn thận giẫm vào nhánh cây dưới chân, tiếng cành khô răng rắc, truyền vào tai Liên Phong đang luyện võ, hắn bỗng