Để Em Cưa Anh Nhé - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Để Em Cưa Anh Nhé (xem 5553)

Để Em Cưa Anh Nhé

quyết đòi chia sẻ, hôm nay Long trả thì ngày mai tôi trả, không ai lệ thuộc ai cả. Long thường mắng tôi ngớ ngẩn, tiền ăn sáng rẻ bèo vả lại anh ta là con trai, cũng phải để anh ta giữ chút sĩ diện chứ, nhưng tôi toàn cười nói: “Không cần phải sĩ diện đâu người anh em!” Nói mãi rồi hắn cũng chịu thua.
……..
Sáng nay là sáng chủ nhật, bình thường như mọi ngày thì Long sẽ gọi tôi từ rất sớm, tập thể dục xong thì hai đứa còn phải đi thư viện hoặc uống café. À! Dạo này Long đang ôn thi lấy bằng thạc sĩ, anh ta đã có cửa hàng kinh doanh riêng rồi nhưng vẫn rất tham lam, muốn học cao, học cao hơn nữa… Định sau này đứng từ trên dòm xuống rồi soán mất ngôi đại ca của tôi chắc? Tôi thường bĩu mỗi đùa: “Học, học nữa, hộc máu!”
Sáng nay, chỉ riêng việc anh ta không gọi tôi dậy từ sớm đã là lạ lắm rồi, bây giờ còn trễ hẹn những mười lăm phút, ai trễ hẹn tôi đều không thấy lạ, nhưng người kĩ tính như Long mà lại trễ hẹn khiến tôi vô cùng lấy làm lạ. Mà nói thật là… thật ra… tôi đang rất sốt ruột, hôm nay tôi có nhiều việc phải làm, buổi chiều còn phải lên công ty tập duyệt công việc mới nữa, cứ phải đợi chờ thế này thật là bực bội. Cáu quá! Tôi đành gọi điện thoại cho Long, tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu, từng nhịp nhạc chờ đợi đều khiến tôi nhấp nhổm bất an, cuối cùng, một giọng nói khàn đặc chậm rãi bắt lấy chiếc điện thoại và trả lời. Chỉ cần nghe thôi tôi đã mường tượng ra được tình cảnh của người đang nói chuyện, giọng rất yếu, hơi thở rất nặng nề, khó khăn lắm mới nghe ra được một câu đầy đủ: “Anh… bị sốt… Hôm… nay… không đi được…”
- Nhắn tin cho em địa chỉ nhà!
Tôi cúp máy, không muốn để cho hắn ta nói nhiều kẻo truyền bệnh qua đường điện thoại, tôi liền chuyển sang nhắn tin, bảo Long nhắn cho số nhà còn sang thăm người ốm. Có người anh em ốm đau, phận làm đại ca lại không sang thăm thì thật thất lễ!
“Số X Ngõ Y Đường Z”
Địa chỉ rất cụ thể, chỉ cần đọc qua cũng biết nhà anh ta ở xung quanh khu này, cẩn thận đi theo địa chỉ trong tin nhắn, cuối cùng, tôi cũng sững sờ dừng lại trước một ngôi nhà có cánh cổng gỗ màu trắng toát, lớp sơn tường xanh nhạt vẫn còn mới coong, căn nhà nằm ở cuối cùng trong một con ngõ lớn, có lẽ do khu phố này vô cùng yên tĩnh, ít người qua lại nên tường nhà mới có thể sạch sẽ được như thế, chả bù tường nhà tôi, toàn “khoan cắt bê tông số điện thoại: xyz…”
Tôi dừng lại, bấm chuông độ năm lần thì mới có người khổ sở chạy ra mở cửa, khuôn mặt rầu rĩ trắng bệch, chỉ cần nhìn cũng biết bị sốt cao. Thế quái nào mà hai mươi lăm tuổi đầu rồi còn không biết chăm sóc mình như thế được nhỉ? Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để cho mình bị ốm nặng, nói thẳng ra là tôi rất sợ ốm, ốm đau thật phiền nhiễu, không chỉ cản trở cuộc sống của chính mình mà còn làm phiền đến những người xung quanh. Đối với tôi một người không biết tự chăm sóc bản thân mình là một người vô trách nhiệm. Đến bản thân mình còn không biết thương thì còn ai dám thương hộ nữa cơ chứ?
Theo chân Long đi vào nhà, tôi đặt túi đồ ăn vừa mua ở trong khu chợ gần đó lên bàn một cách rụt rè, vừa ngồi xuống ghế Long đã nheo mắt hỏi.
- Cái gì đây?
- À! Đồ để nấu cháo cho anh đấy!
- Ú ù… định đầu độc anh đấy à?
- Sợ thì đừng ăn!
Nói rồi, tôi liền đi vào bếp, hỏi Long chỗ để của một số thứ, biết rồi thì không hỏi nữa, liền bắt tay vào cắm cúi làm. Hồi trước mẹ ốm tôi cũng hay nấu cháo hành với tim, cật cho mẹ ăn, nay lại đem chiêu cũ ra “đầu độc” với tiểu đệ. Nhìn Long chùm cái chăn bông kín khắp người, lăn tròn vo trên ghế sa-lông, ung dung ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại ho sù sụ vài tiếng, nếu không kiềm chế được thì sẽ ho như xé cả ruột gan, nghe mà nhói hết cả lòng. Nấu cháo xong, tôi vội vàng múc ra bát rồi đem đến cho anh ta ăn, mùi cháo tỏa ra thơm ngào ngạt, tự tôi cũng thấy ứa nước miếng. Long thận trọng nhận lấy bát cháo, trước khi ăn còn múc một thìa rồi đưa lên mũi ngửi, khẽ chau mày một cách rất nghi hoặc, nói.
- Trong này có thuốc ẻ chảy đúng không?
- Thôi đưa đây tôi đem đổ đi!
Tôi lạnh lùng giật lấy bát cháo, tự dưng cảm thấy nấu cho tên này ăn là một việc cực kì ngu ngốc. À! Trường hợp này giống với câu thành ngữ gì nhỉ… Đúng rồi! Ăn cháo đá bát! Đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn.
- Đùa đấy! Người gì mà chả biết đùa gì cả!
Long gắt toáng lên bằng cái giọng khản đặc của mình, vùng vằng ôm khư khư bát cháo nóng. Thấy vậy, tôi cũng bình tĩnh buông tay, chỉ sợ giằng co nhau nhiều lại làm đổ ra chăn thì khổ. Lúc nhấp được miếng cháo đầu tiên vào miệng, tôi thấy Long khẽ “ú ù” một tiếng nhỏ từ trong cổ họng, cơ mặt dần giãn ra, bình thản, rồi ngay sau đó, anh ta lập tức giở mặt, nhăn xị hai chiếc lông mày ép chặt vào nhau, kêu lên ỏm tỏi.
- Eo ơi! Chán quá!
- Cái gì? Chán á?
Tôi giật nảy mình, liền chạy vào bếp lấy thêm một cái thìa ra múc một miếng ăn thử, vị cháo đậm đà tan chảy nơi đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng đem lại một cảm giác ấm áp đến lạ thường, ăn xong, tôi kiên quyết giành lại bát cháo, thật đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, lật mặt nhanh hơn lật sách.
Mặc dù chê chán nhưng khi bị tôi giành giật, anh ta cũng nhất định không buông tay, nói chán thì chán chứ đói thì vẫn phải ăn, vả lại tôi đã nói là nấu cho anh ta rồi thì không được đòi lại. Hai đứa mải cãi nhau, quên béng cả tiếng chuông cửa kêu inh ỏi từ bên ngoài vọng vào, sau này khi nhớ lại chuyện này, cả hai gật gù đều đổ tội cho tiếng chuông cửa ngày ấy kêu quá bé.
Bị tôi dồn ép đến đường cùng, Long sợ hãi đặt luôn bát cháo lên bàn rồi tóm lấy cổ tay của tôi, ghì tôi xuống ghế, không cho tôi cựa quậy. Càng bị ghì, tôi càng gồng sức đạp vào bụng hắn, cuối cùng lại bị đôi chân dài như chân ngựa của hắn kẹp dính vào nhau, không sao cựa quậy nổi. Tình thế người trên kẻ dưới, chân tay ghì sát vào nhau này thật dễ khiến người ngoài hiểu lầm, chẳng thế mà sau khi người phụ nữ lạ mặt bất ngờ chạy xộc vào trong nhà, nhìn thấy cảnh này thì liền chết đứng như trời trồng, mồm miệng há hốc,
chiếc túi hàng hiệu đương cầm trên tay cũng rơi xuống cái bộp. Vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, Long cũng lập tức hóa thạch, thạch lan sang cả người tôi, khiến tôi cũng hóa đá luôn một thể. Vậy là trong căn phòng ấy, cùng một khoảnh khắc này, có đến ba mẫu hóa thạch cao, thấp, gầy, béo đủ cả… đột nhiên xuất hiện.
Long sững người, dừng lại hành động bắt nạt kì cục trên người tôi, vội vàng nhảy phắt xuống ghế trong tình trạng thảm thê hết sức, mặt tái cắt không còn một giọt máu, anh ta lắp bắp nói.
- Mẹ ạ…?
Chương 39: Sinh nhật của đại ca
Người phụ nữ ấy sau khi bấm chuông inh ỏi một hồi vẫn không mở được cửa, cuối cùng bất chấp phép tắc lịch sự, đành phải dùng chìa khóa dự phòng mà trước kia Long đưa cho, tự mình mở cửa. Lúc vào nhà, nghe thấy tiếng hai người cãi nhau chí chóe, bà đã cảm thấy được điều chẳng lành, liền hồng hộc chạy băng băng vào nhà, đến khi thấy cảnh tượng kì cục hiện ra trước mắt, thật chẳng bằng mong rằng đó là hai đứa con trai đánh nhau cho rồi! Cậu con trai hai mươi lăm tuổi đầu của mình đã hứa lấy vợ, còn ngoan ngoãn nghe lời bà đi gặp mặt cô con gái của bà bạn thân đang du học ở Nhật, bây giờ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hạnh phúc tìm đến

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được, chứ giấu sao nổi anh” (P1)

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

Điều Ước Từ Biển Cả

Không thể buông tay vì câu nói ‘cho anh chút thời gian nữa’