quãng thời gian mười tám năm tuổi trẻ của cuộc đời.
Hai bố con tôi cứ lọ mọ suốt cả tối như thế cho đến tận hơn mười một giờ tối thì chiếc áo mới hoàn thành. Căn bản chất vải mà tôi chọn quá mỏng, không đủ để giữ chắc được đinh nên đóng đi đóng lại mấy lần nó cứ long ra hoài. May mà cuối cùng thì cũng xong! Là lượt xong xuôi, tôi lại chào bố rồi phóng đến bệnh viện để thay ca cho mẹ. Mẹ tôi cũng có tuổi rồi, không nên để bà thức đêm ngủ vật vờ ở bệnh viện như thế, huống hồ ở đấy còn chẳng có giường dành riêng cho người nhà của bệnh nhân. Người bị đau lưng mãn tính như mẹ tôi làm sao mà có thể ngủ ngồi cho được!
………..
Kể từ lúc nghe tin em trai tôi bị ốm, anh cũng muốn đến bệnh viện để thăm nhưng tôi lại ngăn vì… tôi chưa muốn giới thiệu anh với gia đình mình.
Huhm… thực chất thì… mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng và tôi vẫn chưa cảm thấy đủ tin tưởng để có thể đưa anh về gặp gia đình. Có lẽ tôi hơi bị cổ hủ, nhưng trong thâm tâm tôi luôn nghĩ chỉ người sau này tôi chắc chắn sẽ lấy làm chồng thì tôi mới đưa về ra mắt ba mẹ thôi. Chúng tôi mới quen nhau, mà thời gian thì hẵng còn dài lắm! Cái gì cũng nên thực tế một tí. Nhưng sau khi thay ca thì mẹ tôi đã không còn có mặt ở đây nữa rồi nhỉ! Lúc này chỉ còn có mỗi một mình tôi ở lại trong bệnh viện, kể cũng buồn chán, thế là tôi liền gọi anh tới chơi cùng.
Đêm khuya, gần mười hai giờ đêm anh lại mang thức ăn đến bệnh viện cho tôi. Chỉ mới một ngày không gặp thôi mà tôi đã thấy nhớ lắm rồi! Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không cho nó được bộc phát quá mạnh mẽ. Nếu như đêm nay không có anh ngồi trông thằng Quân cùng tôi thì chắc tôi buồn chết mất. Chúng tôi cùng chơi thi chém hoa quả rồi thay nhau trông Quân ngủ. Anh nói nhìn tôi nhợt nhạt quá, nên ngủ một chút đi thì ngày mai mới có sức mà thuyết trình bài thi. Nhưng tôi biết dạo này anh cũng đang trong thời gian căng thẳng nên tôi chẳng dám ngủ say giấc. Cứ được một vài tiếng thì chúng tôi lại đổi giấc ngủ cho nhau… Đêm thật dài nhưng lại cứ trôi qua bình yên và nhẹ nhàng đến như thế.
Yêu một người… đôi lúc tôi cũng chỉ cần một bờ vai để có thể dựa vào những lúc mệt mỏi thế này…không phải suy nghĩ, đắn đo gì hết… Chỉ cần như vậy thôi đã là quá đủ rồi!
………………
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, một phần là để “đuổi” anh về trước khi mẹ tôi đến, còn chủ yếu là để về nhà sớm còn chuẩn bị bài thi. Ngày thi- ngày quan trọng nhất trong suốt quãng thời gian mà tôi đã phải thức đêm dậy sớm cày bài miệt mài từ đầu năm đến nay. Nếu hôm nay chẳng may có xảy ra sai sót gì thì công sức của tôi cũng đi tong hết.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà cô chuyên ngành bắt chúng tôi phải đến chuẩn bị từ 9 giờ sáng trong khi tận 3 giờ chiều mới bắt đầu chấm bài. Ngồi đợi vật vờ ở ngoài hành lang, mắt đứa nào đứa nấy cũng thâm quầng, đầu óc tóc tai bù xù như cái tổ quạ. Nhìn vô không khen vào đâu được!
-Khiếp! Sao hôm nay trông chị gớm thế!
Cái Mai bé bỗng quay sang hỏi tôi.
-Ừ! Hai ngày không được tắm gội rồi đấy!
Tôi tỉnh bơ trả lời.
-Eo ôi… sao ở bẩn vậy!
-Ở trong bệnh viện suốt thời gian đâu mà tắm!
-Ơ… chị bị bệnh gì à? Bảo sao hôm nay nhìn chị nhợt nhạt thế!
-Không. Thằng Quân nhà chị nó bị hôn mê.
-Thế chị đã ăn gì chưa?
-Chưa. Cô bảo từ giờ đến lúc chấm bài không được ra ngoài. Nhỡ ra chấm sớm mà không có mặt là bị loại luôn đấy!
-Chị không đi ăn đi cẩn thận nghẻo trước thằng Quân luôn đấy!
-Thôi kệ. Không sao đâu. Chị ổn mà!
Ừm… Tôi cũng nghĩ là tôi ổn. Những chuyện như thế này trước đây vẫn xảy ra như cơm bữa rồi. Hồi bé tôi nhịn ăn hai, ba ngày chỉ vì dỗi mẹ còn được nữa là bây giờ mới có hơn một ngày chưa ăn gì. Mặc dù đầu óc cũng bắt đầu hơi choáng váng. Gần đến sáu giờ tối, sau khi chấm bài xong, lúc thu dọn bài thi, chẳng hiểu sao mọi thứ cứ đột ngột tối sầm đi trước mắt, nhưng chỉ một lát sau thì tất cả lại trở về như bình thường. Tôi khẽ vỗ vỗ vào đầu vài cái rồi tự nhủ mình chắc không sao đâu. Xong xuôi lại thu dọn tiếp rồi phóng thẳng đến nhà hàng. Cũng may, hôm nay đã là ngày cuối cùng kết thúc chương trình quảng cáo của hãng bia mà tôi đang làm, cố gắng nốt hôm nay là tôi lại được nghỉ ngơi rồi.
Gần đến tám giờ tối, tôi đứng run lẩy bẩy ở một góc phòng, cảm giác người mình như đang nhũn ra, chỉ cần ai đó đẩy nhẹ một cái là sẽ ngã gục ngay lập tức được. Tay trái cứ bấu vào tay phải,
cố gắng dùng cảm giác đau để đẩy lùi đi cơn đói đang sôi lên ùng ục trong dạ dày. Cứ mỗi lần mấy anh chị bồi bàn bê thức ăn đi qua đi lại, mùi thơm dâng lên ngào ngạt xộc vào mũi khiến tôi chỉ muốn hóa thú mà vồ lấy ngấu nghiến. Hức hức!
Đúng lúc đó, anh lại gọi điện tới, giọng sốt sắng hỏi.
-Em đang ở đâu đấy? Đã thi xong chưa?
-Em thi xong rồi. Giờ đang ở nhà hàng.
-Thế à! Vậy anh qua nhé!
-Anh qua làm gì?
-Giả vờ làm khách xong bắt em ngồi xuống ăn cùng!
-Thôi! Điên à! Làm thế người ta đánh giá. Chờ một lát nữa là em xong rồi.
-Vậy hẹn nhau tám giờ ở trong bệnh viện nhé!
-Ok!
Cúp máy. Tôi lại thở phào. Tên điên này! Toàn hành động theo cảm tính.
Nhưng thật sự những hành động cảm tính của anh luôn khiến tôi phải mỉm cười.
……..
Tầm hơn tám giờ, tôi trở lại bệnh viện. Chân tay lờ đờ, cố gắng vịn vào bờ tường để bước đi mỗi lần loạng choạng suýt ngã. Mắt cứ hoa lên, mọi thứ liên tục tối sầm đi trước mặt một cách chập chờn như cắt điện theo ngẫu hứng.
Tôi nhắm chặt mắt rồi không ngừng đấm vào đầu, liên tục nhắc mình phải cố gắng lết được tới phòng của thằng Quân mặc dù cảm thấy việc này cũng thật quá sức. Nhưng may quá! Anh kia rồi! Tôi thấy anh đang đứng bồn chồn ở phía đầu hành lang, nhìn thấy tôi anh chợt quay đầu lại rồi vội vàng bước tới. Tôi cũng hồ hởi bước nhanh hơn, định đưa tay lên gọi tên anh nhưng tự dưng mọi thứ lại đột ngột tối sầm xuống trước mắt… Những ô màu đen đỏ lốm đốm cứ như pháo hoa nổ tung lên trong đầu…rồi tôi bất ngờ ngã gục xuống trong tiếng kêu thất thanh của anh. Tất cả còn đọng lại trong đầu lúc đó chỉ là tiếng chân dồn dập của mấy cô y tá, rồi hình như sau đó tôi được dìu vào trong phòng bệnh, một phòng khác không phải phòng của em trai tôi. Cho tôi nằm giường bệnh làm gì! Sao lại tiêm tôi! Sao lại truyền nước vào người tôi! Sợ quá! Tôi đâu có bệnh gì đâu! Đừng làm thế mà! Tôi sợ bị tiêm! Tôi ghét phải nằm viện!
Lúc tỉnh dậy, tôi đưa ánh mắt lờ đờ nhìn hết một lượt trong căn phòng rồi bất ngờ dừng lại trên hình ảnh của người đàn ông ngồi phía trước mặt. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt nhìn đầy yêu thương xen lẫn sự lo lắng. Tôi muốn ú ớ gọi tên anh nhưng lại chợt nhận ra hình như mình đang bị mất giọng. Vậy là đành lặng im. Lặng im ngắm nhìn anh đang ân cần lo lắng. Đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi!
Lim dim mắt nhìn, tôi khẽ mím môi mỉm cười… rồi nụ cười lại đột ngột đông cứng khi anh bất ngờ buông tay tôi ra để nhận một cuộc điện thoại lạ. Không rõ là ai gọi bởi tai tôi lúc này đã ù đi cả rồi, tôi không thể nghe thấy rõ được cuộc đối thoại, chỉ biết… sau khi nghe điện thoại anh lập tức đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Tôi muốn gọi với theo nhưng lại không thể. Cảm giác hoàn toàn kiệt sức và bất
Hai bố con tôi cứ lọ mọ suốt cả tối như thế cho đến tận hơn mười một giờ tối thì chiếc áo mới hoàn thành. Căn bản chất vải mà tôi chọn quá mỏng, không đủ để giữ chắc được đinh nên đóng đi đóng lại mấy lần nó cứ long ra hoài. May mà cuối cùng thì cũng xong! Là lượt xong xuôi, tôi lại chào bố rồi phóng đến bệnh viện để thay ca cho mẹ. Mẹ tôi cũng có tuổi rồi, không nên để bà thức đêm ngủ vật vờ ở bệnh viện như thế, huống hồ ở đấy còn chẳng có giường dành riêng cho người nhà của bệnh nhân. Người bị đau lưng mãn tính như mẹ tôi làm sao mà có thể ngủ ngồi cho được!
………..
Kể từ lúc nghe tin em trai tôi bị ốm, anh cũng muốn đến bệnh viện để thăm nhưng tôi lại ngăn vì… tôi chưa muốn giới thiệu anh với gia đình mình.
Huhm… thực chất thì… mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng và tôi vẫn chưa cảm thấy đủ tin tưởng để có thể đưa anh về gặp gia đình. Có lẽ tôi hơi bị cổ hủ, nhưng trong thâm tâm tôi luôn nghĩ chỉ người sau này tôi chắc chắn sẽ lấy làm chồng thì tôi mới đưa về ra mắt ba mẹ thôi. Chúng tôi mới quen nhau, mà thời gian thì hẵng còn dài lắm! Cái gì cũng nên thực tế một tí. Nhưng sau khi thay ca thì mẹ tôi đã không còn có mặt ở đây nữa rồi nhỉ! Lúc này chỉ còn có mỗi một mình tôi ở lại trong bệnh viện, kể cũng buồn chán, thế là tôi liền gọi anh tới chơi cùng.
Đêm khuya, gần mười hai giờ đêm anh lại mang thức ăn đến bệnh viện cho tôi. Chỉ mới một ngày không gặp thôi mà tôi đã thấy nhớ lắm rồi! Tuy vậy, tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không cho nó được bộc phát quá mạnh mẽ. Nếu như đêm nay không có anh ngồi trông thằng Quân cùng tôi thì chắc tôi buồn chết mất. Chúng tôi cùng chơi thi chém hoa quả rồi thay nhau trông Quân ngủ. Anh nói nhìn tôi nhợt nhạt quá, nên ngủ một chút đi thì ngày mai mới có sức mà thuyết trình bài thi. Nhưng tôi biết dạo này anh cũng đang trong thời gian căng thẳng nên tôi chẳng dám ngủ say giấc. Cứ được một vài tiếng thì chúng tôi lại đổi giấc ngủ cho nhau… Đêm thật dài nhưng lại cứ trôi qua bình yên và nhẹ nhàng đến như thế.
Yêu một người… đôi lúc tôi cũng chỉ cần một bờ vai để có thể dựa vào những lúc mệt mỏi thế này…không phải suy nghĩ, đắn đo gì hết… Chỉ cần như vậy thôi đã là quá đủ rồi!
………………
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, một phần là để “đuổi” anh về trước khi mẹ tôi đến, còn chủ yếu là để về nhà sớm còn chuẩn bị bài thi. Ngày thi- ngày quan trọng nhất trong suốt quãng thời gian mà tôi đã phải thức đêm dậy sớm cày bài miệt mài từ đầu năm đến nay. Nếu hôm nay chẳng may có xảy ra sai sót gì thì công sức của tôi cũng đi tong hết.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà cô chuyên ngành bắt chúng tôi phải đến chuẩn bị từ 9 giờ sáng trong khi tận 3 giờ chiều mới bắt đầu chấm bài. Ngồi đợi vật vờ ở ngoài hành lang, mắt đứa nào đứa nấy cũng thâm quầng, đầu óc tóc tai bù xù như cái tổ quạ. Nhìn vô không khen vào đâu được!
-Khiếp! Sao hôm nay trông chị gớm thế!
Cái Mai bé bỗng quay sang hỏi tôi.
-Ừ! Hai ngày không được tắm gội rồi đấy!
Tôi tỉnh bơ trả lời.
-Eo ôi… sao ở bẩn vậy!
-Ở trong bệnh viện suốt thời gian đâu mà tắm!
-Ơ… chị bị bệnh gì à? Bảo sao hôm nay nhìn chị nhợt nhạt thế!
-Không. Thằng Quân nhà chị nó bị hôn mê.
-Thế chị đã ăn gì chưa?
-Chưa. Cô bảo từ giờ đến lúc chấm bài không được ra ngoài. Nhỡ ra chấm sớm mà không có mặt là bị loại luôn đấy!
-Chị không đi ăn đi cẩn thận nghẻo trước thằng Quân luôn đấy!
-Thôi kệ. Không sao đâu. Chị ổn mà!
Ừm… Tôi cũng nghĩ là tôi ổn. Những chuyện như thế này trước đây vẫn xảy ra như cơm bữa rồi. Hồi bé tôi nhịn ăn hai, ba ngày chỉ vì dỗi mẹ còn được nữa là bây giờ mới có hơn một ngày chưa ăn gì. Mặc dù đầu óc cũng bắt đầu hơi choáng váng. Gần đến sáu giờ tối, sau khi chấm bài xong, lúc thu dọn bài thi, chẳng hiểu sao mọi thứ cứ đột ngột tối sầm đi trước mắt, nhưng chỉ một lát sau thì tất cả lại trở về như bình thường. Tôi khẽ vỗ vỗ vào đầu vài cái rồi tự nhủ mình chắc không sao đâu. Xong xuôi lại thu dọn tiếp rồi phóng thẳng đến nhà hàng. Cũng may, hôm nay đã là ngày cuối cùng kết thúc chương trình quảng cáo của hãng bia mà tôi đang làm, cố gắng nốt hôm nay là tôi lại được nghỉ ngơi rồi.
Gần đến tám giờ tối, tôi đứng run lẩy bẩy ở một góc phòng, cảm giác người mình như đang nhũn ra, chỉ cần ai đó đẩy nhẹ một cái là sẽ ngã gục ngay lập tức được. Tay trái cứ bấu vào tay phải,
cố gắng dùng cảm giác đau để đẩy lùi đi cơn đói đang sôi lên ùng ục trong dạ dày. Cứ mỗi lần mấy anh chị bồi bàn bê thức ăn đi qua đi lại, mùi thơm dâng lên ngào ngạt xộc vào mũi khiến tôi chỉ muốn hóa thú mà vồ lấy ngấu nghiến. Hức hức!
Đúng lúc đó, anh lại gọi điện tới, giọng sốt sắng hỏi.
-Em đang ở đâu đấy? Đã thi xong chưa?
-Em thi xong rồi. Giờ đang ở nhà hàng.
-Thế à! Vậy anh qua nhé!
-Anh qua làm gì?
-Giả vờ làm khách xong bắt em ngồi xuống ăn cùng!
-Thôi! Điên à! Làm thế người ta đánh giá. Chờ một lát nữa là em xong rồi.
-Vậy hẹn nhau tám giờ ở trong bệnh viện nhé!
-Ok!
Cúp máy. Tôi lại thở phào. Tên điên này! Toàn hành động theo cảm tính.
Nhưng thật sự những hành động cảm tính của anh luôn khiến tôi phải mỉm cười.
……..
Tầm hơn tám giờ, tôi trở lại bệnh viện. Chân tay lờ đờ, cố gắng vịn vào bờ tường để bước đi mỗi lần loạng choạng suýt ngã. Mắt cứ hoa lên, mọi thứ liên tục tối sầm đi trước mặt một cách chập chờn như cắt điện theo ngẫu hứng.
Tôi nhắm chặt mắt rồi không ngừng đấm vào đầu, liên tục nhắc mình phải cố gắng lết được tới phòng của thằng Quân mặc dù cảm thấy việc này cũng thật quá sức. Nhưng may quá! Anh kia rồi! Tôi thấy anh đang đứng bồn chồn ở phía đầu hành lang, nhìn thấy tôi anh chợt quay đầu lại rồi vội vàng bước tới. Tôi cũng hồ hởi bước nhanh hơn, định đưa tay lên gọi tên anh nhưng tự dưng mọi thứ lại đột ngột tối sầm xuống trước mắt… Những ô màu đen đỏ lốm đốm cứ như pháo hoa nổ tung lên trong đầu…rồi tôi bất ngờ ngã gục xuống trong tiếng kêu thất thanh của anh. Tất cả còn đọng lại trong đầu lúc đó chỉ là tiếng chân dồn dập của mấy cô y tá, rồi hình như sau đó tôi được dìu vào trong phòng bệnh, một phòng khác không phải phòng của em trai tôi. Cho tôi nằm giường bệnh làm gì! Sao lại tiêm tôi! Sao lại truyền nước vào người tôi! Sợ quá! Tôi đâu có bệnh gì đâu! Đừng làm thế mà! Tôi sợ bị tiêm! Tôi ghét phải nằm viện!
Lúc tỉnh dậy, tôi đưa ánh mắt lờ đờ nhìn hết một lượt trong căn phòng rồi bất ngờ dừng lại trên hình ảnh của người đàn ông ngồi phía trước mặt. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt nhìn đầy yêu thương xen lẫn sự lo lắng. Tôi muốn ú ớ gọi tên anh nhưng lại chợt nhận ra hình như mình đang bị mất giọng. Vậy là đành lặng im. Lặng im ngắm nhìn anh đang ân cần lo lắng. Đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi!
Lim dim mắt nhìn, tôi khẽ mím môi mỉm cười… rồi nụ cười lại đột ngột đông cứng khi anh bất ngờ buông tay tôi ra để nhận một cuộc điện thoại lạ. Không rõ là ai gọi bởi tai tôi lúc này đã ù đi cả rồi, tôi không thể nghe thấy rõ được cuộc đối thoại, chỉ biết… sau khi nghe điện thoại anh lập tức đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Tôi muốn gọi với theo nhưng lại không thể. Cảm giác hoàn toàn kiệt sức và bất