Đáng tiếc không phải anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Đáng tiếc không phải anh (xem 5478)

Đáng tiếc không phải anh

hưng bây giờ… chỉ còn lại mình tôi.


Tôi đưa mắt nhìn con đường nhỏ dẫn đến ký túc xá nam sinh, tự giễu cười.


Không biết vì sao, hôm nay xe buýt dường như đặc biệt đông đúc. Từ trước đến nay đông thì có đông, nhưng đây có lẽ là lần thứ hai, mọi lần lúc đứng trên xe tốt xấu gì tôi cũng tìm được chỗ ngồi, khi không có chỗ, vẫn có Hướng Huy ở bên che chở cho tôi, người cao lớn chân dài, đứng ở nơi đó, tôi chỉ cần bám lấy cánh tay anh là ổn.


Tháng chín, thời tiết vẫn oi bức, hơn nữa trong xe tràn nhập mùi mồ hôi khó chịu, thậm chí là hôi nách, tôi nhíu mày đứng yên một chỗ, muốn đi vào bên trong, nhưng đã cắm cọc một chỗ chật như nêm cối, thay đổi vị trí là chuyện rất gian nan.


Bên cạnh có một người đàn ông trung niên không biết vô ý hay cố ý nghiêng người sang chỗ tôi, sau khi tôi hung hăng trừng mắt hắn, hắn mới thoáng thu hồi hành động, nhưng lợi dụng lúc phanh, xe dừng lại hay có người lên xuống xe, vẫn dám mượn gió bẻ măng. Lúc này tôi vô cùng nhớ đến Hướng Huy, nhớ đến lúc anh đồng hành mỗi thời mỗi khắc với tôi.


Tôi động đậy đứng ngồi không yên, bên phải có một đôi vợ chồng tóc bạc trắng nhưng vẫn thấy thoải mái. Tuy họ giống tôi cùng đứng đông rung tây, khổ không thể tả, nhưng tay vẫn thủy chung đan vào nhau, thỉnh thoảng thì thầm vài câu, lại hiểu ý cùng cười. Tôi không biết rõ họ nói những gì, nhưng cũng ngây ngô cười theo họ, nhớ lại ngày đó ở giữa thành phố Bắc Kinh, đã từng thấy và nghe những hình ảnh đó, một tình cảnh vô cùng quen thuộc.


Bà lão nhẹ nói: “Cả đời không biết che chở tôi, bây giờ đã già mới thật sự thông suốt.”.


Ông lão cười không nói, nâng tay vuốt làn tóc mai trên trán bà lão, tươi cười như gió xuân, tôi dường như chìm đắm trong khung cảnh đó.


Khẽ mỉm cười, họ ân ái hạnh phúc khiến tôi cảm thấy có lòng tin về chuyện tình cảm của mình.


Ông lão nhường tôi đứng bên ngoài khi sắp xuống trạm, cánh tay vẫn như trước đỡ bà lão dựa sát vào, tôi nhìn bóng lưng hơi gù của họ có chút suy nghĩ. Một lúc lâu, gần như đứng mãi trên xe, cho đến tận khi người bán vé thông báo đã đến trạm, tôi mới giật mình tỉnh lại. Vội vội vàng vàng tách khỏi đám người, bất chấp mấy tiếng chửi rủa mấy người và bác lái xe không bình tĩnh thúc giục, tôi chạy như bay xuống xe.


Sau khi xuống xe, tôi theo quán tính đưa tay vào túi lấy điện thoại di động xem giờ, bờ môi tươi cười nhất thời ngưng lại. Túi quần rỗng tuếch, ngay cả cái khăn tay ở cùng chỗ với di động cũng không cánh mà bay.


Chẳng lẽ người gặp xui nên uống nước lạnh bị tê răng. Tôi chán nản muốn đập đầu vào tường.


Không phải chỉ là điện thoại di động đắt tiền, mà chủ yếu đây là quà của Hướng Huy tặng tôi, càng quan trọng hơn là: trong điện thoại chứa rất nhiều tin nhắn tình ý dài Hướng Huy gửi cho tôi, tôi không thể để mất nó.


Tôi lấy vận tốc năm mươi mét chạy ngay về nhà, cầm điện thoại gọi ngay đến số di động của mình, điện thoại di động vẫn ở trong trạng thái không người nghe. Đến cuộc gọi thứ hai thì tắt máy.


Tôi quăng điện thoại, suy sụp ngã lên ghế sô fa, tâm tình uể oải. Dùng lực đập một cái, đây là hình phạt do lỗi bất cẩn của mình.


Rốt cuộc là sao lại bị mất, tôi căn bản tìm không ra đầu mối.


“Hôm nay sao về sớm vậy?” Mẹ đẩy cửa tiến vào, chắc là vừa kết thúc vài ván mạt trược, còn đây là câu hỏi thông lệ trước khi nấu cơm.


Tôi ôm gối, phờ phạc nói: “Về sớm không tốt sao?”.


Mẹ buông đống đồ xuống, tới sờ trán tôi, lại nói: “Không sốt à?”.


Tôi đổ mồ hôi, mẹ liếc xéo tôi, “Có vẻ tinh thần cô uể oải không phấn chấn thế này, chắc có ai vay tiền hả?”.


Tôi trợn mắt, đúng vậy, món tiền này rất lớn, nếu bị tôi bắt được tên tiểu tặc giấu nghề đó, tôi sẽ song phi lột da hắn.


Mẹ đi vào phòng bếp, tôi chậm chạp đứng lên, nghĩ nghĩ, lén lút lấy điện thoại di động của mẹ.


——–Xin vui lòng trả lại điện thoại cho tôi, tôi có thể đưa số tiền bằng với giá trị của điện thoại di động gửi vào tài khoản bạn.


Tin nhắn được gửi xong, tôi mới ý thức đã đánh sai số. Vốn muốn gửi đến số điện thoại bị mất, kết quả là gửi nhầm sang số Hướng Huy.


Tôi buồn bực nhéo tóc, sao lại phạm sai lầm nghiêm trọng thế này.


Điện thoại di động của mẹ hai phút sau vang lên.


Lúc nghe được giọng anh, tôi chỉ muốn khóc. Mặc dù biết cuộc điện thoại này cũng chỉ đơn thuần tình cờ, nhưng dù sao bây giờ người đang nói chuyện với tôi là anh.


“Hướng Huy, điện thoại di động của em bị mất rồi.” Tôi mang cả tiếng khóc nức nở kể toàn bộ sự thật.


“Diệp Tử?” Anh không chắc chắn hỏi.


Tôi gật đầu: “Là em.”.


Anh lập tức căng thẳng nói: “Người em không sao chứ?”.


Trong lòng cảm thấy ấm áp: “Em đang ở nhà rồi.”.


Anh thở ra: “Điện thoại mất là việc nhỏ, chúng ta có thể mua lại cái khác. Của đi thay người, chỉ cần em không sao là tốt rồi.”.


Tôi mỉm cười không nói, anh lại nói tiếp: “Ngày mai chúng ta đi mua cái mới, đừng buồn nữa.”. Anh thấp giọng dỗ tôi, cổ họng tôi hơi khô khốc, miệng mân mê, điện thoại này trong lòng tôi có địa vị không thể thay thế.


Đặt điện thoại xuống, tâm tình dường như thoải mái rất nhiều.


Mất điện thoại di động tất nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng nhờ có chuyện này làm bước đệm, có vẻ như hai người đã cùng cấp bậc với nhau, không ai đố kị chuyện cúi đầu trước sau, cũng xem như chuyện xấu biến thành chuyện tốt.


Trong lòng khói mù dày đặc sau cuộc điện thoại của anh đã cạn sạch, tình yêu, là sự viên mãn của bản thân, tôi đã không thiếu cái gì.


Những ngày tiếp theo, tôi thử gọi điện nhiều lần, không phải tắt máy thì cũng không cách nào chuyển được, lúc tôi buông tay thôi không tìm kiếm thì kì tích đã xuất hiện.


Sau khi hoàn thành kì nghỉ mười một ngày tôi phải về trường học, có hôm một nhân viên chuyển phát đã đến ký túc xá cần tôi ký nhận cái gì đó. Tôi mở qua lớp đóng gói, ngoài ý muốn phát hiện chiếc điện thoại mất tích mấy ngày trước đặt ở trong đó.


Trong hộp còn có một tờ giấy nhở, viết xiêu vẹo một hàng chữ: “Tôi bị anh ta làm cảm động, hy vọng cũng có thể cảm động cô.”


Dâng lên đầy nghi ngờ, tôi cầm điện thoại di động có chút choáng váng.


Điện thoại di động bị trộm còn được trả lại, chẳng lẽ nói số tôi thực sự may mắn.


Tôi cố không điều chỉnh mọi thứ trở về kí túc xá, cũng không nghĩ đến vẻ mặt phản ứng kinh ngạc của Chu Xuân, mở điện thoại xem xét, nhưng phát hiện có vài tin nhắn.


——- Có thể trả lại điện thoại cho bạn gái tôi không? Trong đó có quá nhiều kỉ niệm của chúng tôi, tôi biết rõ cô ấy không bỏ được.


——- Được rồi, nếu điện thoại di động này vĩnh viễn không đến được tay cô ấy, tôi có vài lời không dám nói với cô ấy, vậy thì tôi chỉ có thể nói cho bạn biết.


——- Diệp Tử, anh xin lỗi, anh sớm đã muốn giải thích với em, nhưng lòng tự trọng đáng chết của anh khiến anh không cam hạ mặt.


——- Diệp Tử, anh đồng ý

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được, chứ giấu sao nổi anh” (P1)

Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Giám đốc U50 giàu sụ ngậm phải trái đắng chỉ vì một phút ham hố cô trợ lý xinh đẹp, nóng bỏng

Em.. bị bệnh giang mai..

Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em Voz Full