“Em phải tin cuộc gặp mặt tốt đẹp tiếp theo.” Đi đến đầu hành lang, Hướng Huy bỗng nhiên quay đầu nói với tôi, cười tôi như trẻ con lại cứ thích chững chạc đàng hoàng.
Tôi híp mắt cười, đem những lời anh nói ghi tạc trong lòng.
Bước vào nhà ga Bắc Kinh, đám đông vẫn như trước bắt đầu khởi động,
Đem ba lô cất lên khoang hành lý, Hướng Huy thở nhẹ, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi ôm túi xách dựa hẳn vào ghế ngồi nghỉ ngơi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt, khiến toàn thân lười nhác uể oải.
Một tia sáng ngời ngời lóe trước mặt tôi, tôi ý thức dùng tay chắn, mở to mắt, thẳng vào mắt là khuôn mặt tươi tắn Hướng Huy và bàn tay nắm chặt của anh.
“Trong tay giấu gì thế?” Phụ nữ có giác quan thứ 6 rất chuẩn, vừa rồi ánh sáng đó nhất định có liên quan đến anh.
Hướng Huy không trả lời, chậm rãi mở bàn tay ra.
Một chiếc nhẫn bạc lấp lánh nằm giữa bàn tay, hình hoa hồng đính trên đỉnh, giống như Pandora’s Box[34'> lôi cuốn tôi.
Tôi cẩn thận cầm nó lên, đúng những gì tôi thấy.
Hướng Huy cười nhạt, giọng trầm ấm như tiếng đàn violon, “Có thích anh tặng quà này cho em không?”.
Tôi im lặng, nhẫn tượng trưng cho gì chúng tôi đều hiểu, cho nên lúc ấy tôi có thích nó đến chết cũng không yêu cầu Hướng Huy mua cho tôi.
Tôi lại im lặng, câu trả lời của tôi sớm đã nổi trên mặt nước, anh đã nghĩ rõ ràng chưa?
Tôi cứ thế im lặng, là chiếc nhẫn, đó là cam kết cả cuộc đời quyết tâm nắm tay nhau, liệu anh có đủ tự tin hứa hẹn cuộc sống tiếp theo sẽ như vậy?
Ánh sáng mặt trời ngày hè, có hơi bỏng mắt, màu vàng dưới ánh mặt trời, buộc quanh anh những đường nét kiên nghị, khắc sâu trên khuôn mặt, ánh mắt anh kiên định, trên mặt hiện rõ nụ cười ấm áp, tôi cười không tiếng, tim lại tràn đầy vui mừng, đôi mắt hơi ẩm, nhưng không có mây mù, chỉ còn lộ ra chân trời tươi sáng.
Tôi duỗi hai tay, đẩy chiếc nhẫn bạc từ từ trả lại anh, nụ cười anh ngưng lại trên môi, dần dần biến mất, cuối cùng không còn sót lại. Anh lắc đầu chán nản, vẻ mặt thất vọng.
Tôi học tính trẻ con của anh lắc đầu, từng chữ từng chữ nói, “Chẳng lẽ anh muốn em tự mình đeo sao?”.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười kiêu ngạo “Là anh nói…” Anh mừng rỡ như điên, nắm lấy tay tôi nhanh nhẹn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp úp, “Từ giờ trở đi em là vợ anh.”. Anh đắc ý tự hào tuyên thệ, ánh mắt không kiêng nể khóa chặt tôi, tôi gần như không thở được, quắc mắt, quơ quơ tay, “Về sau dùng kim cương tới đổi.”.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Anh ôm chặt tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim cả hai đập rộn ràng.
Ngoài cửa tàu, ánh mặt trời dường như càng lúc càng tươi đẹp.
Chương 29
Nếu anh không thể tự tin vào khả năng bền lâu của chúng mình, thì em không chắc có thể mang lại ấm áp ngọt ngào, vậy thì, xin vui lòng đừng ở bên cạnh em, bởi em đã quá đắm chìm mà không cách nào tự mình thoát ra, như bông hoa nhỏ bé duy nhất không tìm được đích đến, sẽ càng khiến em tổn thương hơn, xin anh hãy nói cho em biết.
Kì nghỉ hè kết thúc, sinh viên đại học năm nhất chúng tôi tự động lên cấp thành học trưởng, học tỷ.
Thứ hai là kể đến cái thời kì khó khăn, các sinh viên năm nhất đã không còn cảm giác mới mẻ, lại thiếu vắng các tam sinh lão thành, chẳng qua các khoa chuyên ngành thiếu rất nhiều, còn nhiều thời gian tuổi trẻ để tiêu xài, cho nên hoạt động thứ hai trong tất cả là xã hội đoàn thể có tỷ lệ tương đối cao.
Căng tin trường học vẫn không có chút cải thiện, nghe nói trên mạng có lưu truyền bài viết:
Sinh viên năm nhất, phát hiện thấy côn trùng, đổ toàn bộ bát cơm đi.
Sinh viên năm hai, phát hiện thấy côn trùng, bỏ côn trùng ra tiếp tục ăn.
Sinh viên năm ba, phát hiện thấy côn trùng, làm như không có côn trùng rồi vẫn ăn.
Sinh viên năm tư, phát hiện không thấy côn trùng, kháng nghị, không có côn trùng ăn với cơm.
Điều này… tình hình vệ sinh căng tin trường học đối với học sinh công kích từ biểu hiện thành thục biến thành khẳng định, chỉ còn chờ xác minh.
Tới gần 11h, tôi nhận được điện thoại của Uông Nhiên.
Với sự thông dụng phát triển của mạng lưới điện thoại phòng 201 ở trường học, tôi và Uông Nhiên hằng ngày liên hệ theo kiểu nguyên thủy thư từ đã thăng cấp trao đổi âm thanh, nhưng cả hai chúng tôi đều là loại tiết kiệm tiền, bình thường không có chuyện gì quan trọng, đều lên QQ nhắn lại, thậm chí dùng email, ngay cả gửi tin nhắn điện thoại cũng hiếm khi sử dụng.
Thời điểm nửa đêm cả phòng đều ngủ say, chỉ một tiếng chuông nhỏ nhẹ cũng biến thành tạp âm.
Là ai khuya khoắt còn quấy rồi tôi đây, tôi mắng thầm, nhưng vẫn duỗi tay lấy điện thoại di động, mơ mơ màng màng nói, “Alô” lần sau nhất định nhớ trước khi ngủ tắt máy, có chuyện đại sự gì cũng để ngày mai rồi nói.
“Là tớ.” Giọng Uông Nhiên có chút khàn khàn trầm trọng.
“Ờ.”, tôi híp mắt ngủ gà ngủ gật, thần trí vẫn không rõ, “Có chuyện gì mau nói đi, nếu như nói chuyện phiếm thì mời gọi điện thoại phòng, tiền điện thoại di động rất đắt.”.
“Diệp Tử, tớ và Tiêu Hách… chia tay.”
“…” Tôi mất vài giây sau mới phản ứng kịp, cơn buồn ngủ lập tức bị cưỡng chế ra đi. “Cái gì, cái gì, cậu… nói lại lần nữa.” Tôi lắp bắp hỏi.
“Cậu không nghe nhầm đâu.” Đầu điện thoại Uông Nhiên cười khổ.
Chuyện là thế nào, trong kì nghỉ hè tôi và Hướng Huy đi thăm không phải họ vẫn tốt sao. Đầu óc tôi vẫn ở trong trạng thái không tỉnh táo.
Tôi không dám hỏi kĩ, cẩn thận hỏi, “Cậu vẫn tốt hả?”.
Uông Nhiên dường như không khống chế được cảm xúc, nói năng lộn xộn, cổ họng muốn xả thẳng nói điều gì đó, nhưng lại dừng, lại tiếp tục, cứ thế lặp lại nhiều lần, tôi từ cách kể chuyện đứt quãng của cô cũng phần nào suy đoán đại khái tình hình.
Uông Nhiên có người bạn cùng phòng tên là Khổng Ảnh, cô ta nói ở quê có người bạn trai có thể xem như một phiên bản Tiểu Tiêu Hách. Tiêu Hách muốn giữ hòa khí bạn bè bỏ qua chuyện, còn Uông Nhiên không đồng ý, cãi nhau không ai chịu xin lỗi ai. Vốn chuyện đến đây là kết thúc, nhưng bạn học đại học tốt của Uông Nhiên bị cướp bạn trai công khai, cô vì bênh vực kẻ yếu, chạy đi làm náo loạn, bị Tiêu Hách mắng vài câu, nói cô đối đãi người nên có hai tầng tiêu chuẩn, Uông Nhiên phát hỏa, hai người lại cãi nhau ai ngăn không được, mà lúc cãi nhau tuyệt đối không nói lời hay, bởi vậy mới đến nông nỗi chia tay.
Nghe xong Uông Nhiên mô tả, tôi không ý thức chuyện lại nghiêm trọng, buột miệng nói ra: “Tiêu Hách nói không sai, cậu hành động vậy so với Kim Mao Sư Vương lúc trước tới tìm tớ có gì khác nhau?”.
“…” Phía bên kia im lặng một hồi, đột nhiên Uông Nhiên cao giọng, “Diệp Tử, tớ tìm cậu kể khổ, không nghĩ đến cậu và hắn thực sự đức hạnh như nhau.”. Cô càng nói lớn tiếng, càng kích động, hô hấp cũng dồn dập lên.
Tôi nỗ lực sắp xếp ngôn ngữ, “Nhiên Nhiên, cậu bình tĩnh