Đáng tiếc không phải anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đáng tiếc không phải anh (xem 5422)

Đáng tiếc không phải anh

a nay là điểm nổi bật của tôi.


Giám khảo là thành viên CLB thanh nhạc, cho nên bản thân tôi đã chiếm ưu thế, cùng lắm là đợi lâu thôi, lòng không hề trì hoãn tiến vào trận chung kết.


Đến chung kết thì hình thức khác, số phiếu hoàn toàn dựa trên khán giả bỏ phiếu kín, cho nên, từ nay đến chung kết còn hai tuần nữa, nhiều người nhanh chóng huy động người đến bỏ phiếu.


Chu Xuân vì tôi mà lo lắng, gấp gáp kéo bè kéo đảng, vừa uy hiếp vừa khuyến khích bọn họ bầu cho tôi, thậm chí lan sang đến chỗ Viên Lang cùng vào, tôi cười trừ.


Nhắc đến Viên Lang, Chu Xuân giống như tên lửa thăng thiên, càng nhanh chóng phát triển, cũng coi như một kỳ tích.


Chu Xuân tuỳ tiện ngang bướng mặc kệ sở thích của Viên Lang, câu chuyện của bọn họ trở thành một giai thoại trong trường, chuyện xưa vai nữ chính Chu Xuân bỗng nhiên trở thành tâm điểm, khiến cả tiếng tăm của người bạn thân như tôi so với trước cũng cao hơn mấy lần.


Từ ngày Chu Xuân và Viên Lang đã xác định mối quan hệ yêu đương, đương nhiên thời gian đồng hành cũng với tôi cũng giảm đi đáng kể, mới đầu tôi không cảm thấy gì, về sau ăn cơm cũng thấy ngon, sau giờ học là không thấy cô nàng đâu, cũng không nghe tiếng nói ồn ào của cô nàng trong phòng, tôi mới cảm thấy có chút không quen.


Đem bức thư viết cho Uông Nhiên gấp làm hai, nhét vào phong bì màu lam, chuẩn bị sau khi ăn cơm sẽ gửi đi. Uông Nhiên đối với nhan sắc gần như là loại điên cuồng cố chấp, cho nên tôi phải cố gắng để đáp ứng tác động thị giác của cô ấy.


“Phòng ta muốn cài đặt điện thoại, mỗi người nộp ba mươi đồng thế chấp cho tớ ” Tôi mới từ giường bò xuống, trưởng phòng Mai Mai liền thông báo.


“Thật không ? Quá tốt.”. Trong phòng ầm ĩ tiếng nói hoan hô, cuối cùng có thể nói lời cáo biệt những năm tháng khó khăn gian khổ từ « tên loa hét », chúng tôi chịu sự quản lý của bà bác ấy cũng đủ rồi.


“Chu Xuân mấy trăm năm rồi cũng không thấy mặt, các cậu ai thay cô nàng này tạm ứng ra? Như khói, cậu luôn rộng rãi, làm đi”


“Tại sao lại là tớ ?” Liễu Như Yên miễn cưỡng rút ra tờ một trăm đồng, Mai Mai cười toe toét, “Dựa vào mối quan hệ thân thiết của hai cậu”


Lời vừa nói ra, chúng tôi cười vui vẻ, ai cũng biết Liễu Như Yên và Chu Xuân hai người hễ cứ chạm mặt là như ăn phải hoả dược[15'>, không ai chịu nhường ai, Mai Mai nói như vậy, rõ ràng là đang châm biếm.


“Người ta đang có bạn trai soái ca bảo vệ, tất nhiên là vui quên đường về.” Khi nói chuyện, giọng điệu còn mang mùi vị ghen tuông nồng đậm, lại chọc cười cả nhóm.


“A Tử, tớ đi ăn cơm, có muốn ăn cùng không?” Từ khi Chu Xuân trọng sắc khinh bạn vứt bỏ tôi, tôi và Trình Anh thân hơn nhiều. Cô là người hướng nội, quen ở một mỉnh, cùng không cố gắng tiếp cận ai. Nếu không phải cùng mê Kim Dung, chúng tôi cùng lắm chỉ là gật đầu xã giao.


“Ah”, Trình Anh thuận tay cuốn mái tóc dài rối tung cột thành cái đuôi ngựa, nhấc balo lên. “Diệp Tử, ngày mai tớ có chuyện phải đi, buổi nghe giảng sáng cậu giúp tớ điểm danh nhé.”


“Không thành vấn đề.” Chuyện này không biết tôi đã làm thay Chu Xuân bao nhiêu lần, sớm đã quen, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Tôi hỏi một câu, “Cậu định làm gì?” Khuôn mặt Trình Anh lập tức trở nên nhăn nhó. “Tớ… đi mua vé xe lửa.”


“Oh, muốn về nhà hả, nhớ mang vịt muối lên đấy.” Trình Anh là người Nam Kinh, số lần trở về nhà một học kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cứ mỗi lần cô về nhà, cả hội chúng tôi đều yêu cầu cô mang chút đặc sản cực ngon ở quê lên.


“Không phải về Nam Kinh.” Cô mỉm cười, khuôn mặt tươi sáng, trong mắt mang theo tia khát vọng đẹp đẽ nào đó. “Tớ nghĩ nhân hai ngày nghỉ lễ sẽ đến Bắc Kinh chơi.”


“A, quá tốt rồi. Giúp tớ đưa thứ này cho Uông Nhiên.” Phản ứng đầu tiên của tôi là như vậy.


“Cậu chạy đến Bắc Kinh xa thế làm gì? Bây giờ mà đi, thời gian hai ngày hoàn toàn tiêu phí trên xe lửa.” Đây là phản ứng thứ hai của tôi. “Cậu, tuyệt đối có vấn đề.”


Trình Anh cười trêu chọc:”Diệp Tử, hình như cậu và Chu Xuân đều cả kinh nhất chợt[16'>.


“Đừng đánh trống lảng, nói mau.” Thực ra trong tiềm thức tôi một khi báo động làm những hành động qua khích, cũng đủ kinh người.


“Tớ đi gặp bạn trai.”


“Cậu có bạn trai?” Tôi hét lên một tiếng, Trình Anh mau chóng bịt miệng tôi lại.


Thật là tin động trời, tôi vẫn cho rằng người si mê tiểu thuyết võ hiệp như Trình Anh, muốn tìm trong một anh chàng Dương Quá trong cuộc sống hiện thực này, khó càng thêm khó. Việc này Chu Xuân mà biết, không biết sẽ kích động đến mức nào.


“Được lắm Trình Anh, cậu che giấu thật kín” Tôi tỏ ý tức giận, hừ nhẹ một tiếng, không có gì bất ngờ cô nàng nhanh chóng hòa hoãn.


“Này Diệp Tử, cậu đừng tức giận, sớm chuyện này cũng chưa có gì để nói” Cô nàng đung đưa cánh tay tôi lấy lòng.


“Muộn rồi”


“Không muộn không muộn, tớ cam đoan thú nhận” Cô nàng thề với trời, làm tôi có chút ngại ngùng khó xử.


“Không phải người tên Dương Quá đấy chứ ?” Tôi vốn là nói đùa, ai ngờ cô nàng trịnh trọng đáp, « Diệp Tử, cậu như thần, sao mà biết rõ thế ? »


Tôi không nói lên lời, đúng là tai hại.


“Diệp Tử, kia chẳng phải là Chu Xuân và Viên Lang à?” Trình Anh chỉ tay.


Tôi ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy phía trước một thân hình ngụy trang một bộ quân phục kiểu mới, lại còn thêm cái kính râm to lớn kì quái, có chút giống người lính Mỹ trong một số bộ phim. Chu Xuân như con chim nhỏ nép vào người anh ta, chiếc váy trắng liền áo, những lọn tóc thẳng trước kia không biết thế nào giờ hơi uốn cong, đeo bông hoa tai dài tua rua, chưa từng thấy cô nàng có bộ mặt dịu dàng đến thế.


Nhìn thấy Viên Lang, tôi không thể tránh nghĩ đến chuyện lúng túng trong tối đó. May mà Chu Xuân thoải mái kéo tay tôi, ba câu hai lời giới thiệu qua loa.


“Diệp Tử, tớ và Viên Lang tốt bụng, đến hôm đấy bọn tớ sẽ đến cổ vũ. Vé xem vào hôm đó, cậu có thì cho bọn tớ”


“Sao lại vé xem?” Tôi ngây ngốc hồ đồ hỏi.


“Vì” Chu Xuân như là biết cái gì, ngại ngùng thé lưỡi, trộm lườm Viên Lang liếc mắt một cái, thấy anh ta không có gì bất thường, mới nói tiếp “Cậu nghĩ rằng trận chung kết cuối cùng mèo chó cũng có thể đi vào đi ra xem được à, mỗi phòng đều quy định số người”.


Ra là vậy, tôi gật gật đầu “Vậy tớ đi thế nào? Lậu vé à?”


“Cậu thật là ngốc. Đi cùng Hướng Huy đấy. Anh ta chính là chủ tịch hội sinh viên” Chu Xuân dùng ánh mắt khinh bỉ xem xét tôi, tôi không chút yếu thế cãi lại : “Viên Lang của cậu không phải quen biết với Hướng Huy sao, sao không tự đi cùng đi ”


“Cậu không thể làm thảo mộc dược[17'> hả, Diệp Tử” Chu Xuân miễn cưỡng lắc đầu “Chúng tớ nghĩ đây là biện pháp khách quan, cùng lắm bọn tớ đi thêm được một phiếu bầu cho cậu thắng. Liên quan đến xếp hạng của cậu, sao cậu không lo lắng . Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám lại gấp” Chu Xuân như mở súng máy bị tiếng kêu bùm ngã xuống vừa thông suốt, Trình Anh che miệng cười nham nhở.


« Này, anh cũng không phải thái g

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đang ân ái chồng khựng lại hỏi: ‘Phản bội thì ngủ trên sàn nhà là đúng rồi, nhưng dưới này lạnh lắm đúng không?’

Cầm 700 triệu đồng thử lòng con dâu trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ chồng được một phen kinh ngạc

Tự yêu

“Sao chú không đưa vợ con tới?”

Truyện Vì Anh Nghiện Em Rồi