“Cái này sao có thể? Quá phiền toái rồi.”
Tử Tình thấy tiểu cô nương tựa sát vào bên cạnh, cười nói: “Đây là lệnh thiên kim rồi, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta năm nay bảy tuổi rồi. Ta tên là Phó Gia Ninh, ta còn có một tỷ tỷ gọi là Phó Gia Hòa.” Thanh âm tiểu cô nương giòn tan, như châu như ngọc. Mặt mày nàng thanh tú hơn mẫu thân một chút, khó có được là một đôi mắt đen, lộ ra vẻ thông minh khỏe mạnh.
“À, Phó phu nhân có bốn đứa nhỏ, hai nhi hai nữ, thật đúng là tốt, ta cũng là ước gì có một nữ nhi. Không biết đại tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi, ta còn có một tiểu muội năm nay mười bốn tuổi.”
“Thật đúng là khéo, đại nữ nhi nhà ta năm nay mười lăm tuổi, đi dâng hương với tổ mẫu nàng rồi, cũng sắp trở lại.”
“Đều nói đứa nhỏ còn nhỏ, cha mẹ phát sầu, quan tâm không ít chuyện, nhưng đứa nhỏ lớn lên, làm cha mẹ cũng phát sầu, nghĩ làm sao cho đứa nhỏ một mối hôn nhân tốt? Không biết tiểu thư nhà phu nhân có cửa hôn sự tốt nào chưa?”
“Đúng vậy, giống như ngươi nói, tới cửa cầu hôn không ít, cần phải tìm một mối vừa ý, tất nhiên không thể dễ dàng rồi.” Phó phu nhân nói.
Tử Tình vừa nghe đối phương nói tới cửa cầu hôn không ít, suy nghĩ một chút, rồi cũng nói: “Nhà của ta cũng là như thế, việc hôn nhân của tiểu muội ta định trước, bây giờ cũng chỉ còn lại tiểu đệ ta còn chưa nói xong. Muốn theo ý của tiểu đệ ta, muốn đợi sau khi thi hội mới cưới. Cha mẹ cũng là khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn, cũng không thể chậm trễ tiểu muội ta đúng không? Ta cũng phải lôi kéo hắn vừa khuyên vừa dỗ, này không, nương ta cũng là tìm kiếm khắp nơi, điều kiện quá tốt, lại sợ người ta chướng mắt. Tục ngữ nói, cưới vợ cưới thấp, gả nữ gả cao, nương ta lo lắng tiểu thư người ta gả tới lại ủy khuất, dù trước mắt tiểu đệ nhà ta còn chỉ là Lẫm sinh. Nhưng điều kiện kém một chút, nương ta cũng không nguyện chấp nhận, bằng trước mắt xem ra, tiền đồ tiểu đệ ta sẽ không kém hơn đại ca, cho nên, nương ta, cũng là ở nhà lo suốt.”
“Ôi, các ngươi nói vậy cũng là chưa tiếp xúc qua, không biết, càng là đứa nhỏ nhà giàu, càng là có tri thức hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ được bà vú và ma ma giáo dưỡng quản, nhất định không tệ được. Không nói tiểu thư nhà giàu người ta, chỉ là đứa nhỏ như gia đình chúng ta vậy, cũng là hiểu rõ lí lẽ này, từ xưa đã có câu châm ngôn rất hay, lấy chồng theo chồng, tuy rằng thô tục một chút, đạo lý này cũng là dễ hiểu. Nữ nhân gả cho nam nhân, cũng không phải là nhập gia tùy tục, có cái gì có thể ủy khuất? Lão gia nhà ta thường xuyên nói một câu là ‘ đừng coi thường thiếu niên nghèo. ’ tạo hóa của thiếu niên lang chỗ nào có thể nói rõ ràng? Mấu chốt xem có thể chọn đúng người hay không, ngươi nói đạo lý này đúng hay không?”
Phó phu nhân vừa nói như thế, Tử Tình cũng liền hiểu, đáng tiếc, không thấy được Phó đại tiểu thư, có chút tiếc nuối, chẳng qua, nhìn mấy đứa nhỏ Phó gia, mặc dù không phải là dung mạo khuynh thành, ít nhất cũng là nằm trong tầng trên.
Tử Tình cáo từ ra về, Phó phu nhân hết lời giữ lại, trước ngực Tử Tình đã trướng đau, nên cho đứa nhỏ bú sữa rồi, nơi nào không biết xấu hổ ở lại? Phó phu nhân đáp lễ không ít, Tử Tình cũng không nhìn kỹ, chỉ lo lên xe ngựa.
Chương 297: Tri Huyện Chân Đất
Tử Tình ở trong xe cho đứa nhỏ bú sữa, rồi mới đi theo Lâm Khang Bình ra khỏi cửa thành đông An Châu, sau khi rời khỏi đây chính là Lâm giang, trong sông có một hòn đảo đơn độc, đương nhiên lớn hơn cái ở nhà Tử Tình, một cây cầu nổi kéo dài một chân ở tường thành về phía hòn đảo đơn độc, Lâm Khang Bình tự mình đi tới, tìm Tử Hỉ ra ngoài, Tử Hỉ thấy Lâm Khang Bình, tất nhiên vui mừng quá đỗi, một đường chạy băng qua cầu nổi tới gặp Tử Tình.
Tử Tình thấy cầu nổi run lên một cái, trái tim cũng run rẩy theo, vội thò đầu từ trong xe ra hô: “Chậm một chút, cẩn thận ngã xuống nước. Người bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết ổn trọng một chút.”
Tử Tình nói với hắn chuyện Phó gia, hắn suy nghĩ một lát, nói: “Ta nghe tỷ, tỷ nói tốt là tốt rồi, ta không sao cả, ta chưa từng thấy Phó gia đại tiểu thư, chẳng qua, những người khác của Phó gia ta cũng đều đã gặp, tính tình cũng đều không tệ.”
“Ngươi cũng thật ẩu tả, cũng không phải tỷ sống cùng nàng, muốn ta nói, vẫn là tìm một cơ hội gặp mặt đi, nàng đã từng gặp ngươi rồi, hẳn là vừa lòng. Ngày nào đó nương tới, ngươi đi theo nương tới nhìn một chút, vừa lòng, nương ta sẽ đi cầu hôn người ta.”
Tử Hỉ suy nghĩ một lát, cũng đồng ý, “Tỷ, ngươi yên tâm, ta biết làm như thế nào, cũng biết mình muốn làm cái gì.” Tử Hỉ trước khi đi trịnh trọng nói với Tử Tình.
Tử Tình trở về từ An Châu, đang định nghỉ chân một chút rồi về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị tìm tới đây, Tử Tình nói lại chuyện vừa rồi, Thẩm thị nhìn Tử Tình cười nói: “Ngươi đứa nhỏ này, lá gan thật đúng là lớn, chức quan của người ta còn cao hơn ca ngươi, ngươi cũng dám xông vào.”
“Nương, hắn cũng là người như chúng ta thôi, chẳng qua phú quý trước chúng ta vài năm, điều kiện của chúng ta cũng không kém mà? Ngươi đi vào thì biết, trong phòng bọn họ bài trí, nhà ta cũng không kém gì, ta xem vườn nhà hắn, còn không lớn bằng nhà ta đâu, chẳng qua trong nhà nhiều hạ nhân hơn mà thôi.” Tử Tình nói, phòng ở Phó gia quả thực không chênh lệch nhiều lắm với nhà Tử Tình.
“Điều này cũng đúng, ta từng tới Hạ gia xem. Chẳng qua cha ngươi nói, trong nhà người ta đều bài trí đồ cổ đáng giá. Ta là nhìn không ra chỗ nào tốt.”
Thẩm thị nói cũng là lời nói thật. Nhà những người đó trải qua nhiều năm truyền thừa như vậy, tất nhiên Tăng gia chỉ là một địa chủ mới nổi không thể so sánh được.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến cùng vẫn là dẫn theo Tử Hỉ tới Phó gia một chuyến, nghe nói Tử Hỉ coi như vừa lòng, sau khi trở về, Thẩm thị mời Quan môi An Châu phủ tới Phó gia cầu hôn, chuyện tiếp theo cũng rất thuận lợi. Thẩm thị dựa theo lễ vật Hạ gia đưa trong lễ đính hôn của Tử Vũ mà chuẩn bị cho Phó gia tiểu thư một phần, cũng không coi là thất lễ.
Phó gia đối với việc Tăng gia lấy ra sáu trăm lượng bạc làm lễ đính hôn, cũng là hơi có chút ngoài ý muốn, cảm thấy vừa lòng hơn.
Tử Hỉ phải đính hôn. Dương thị sinh nhi tử, muốn mời người nhà mẹ đẻ nàng mấy bàn khách, Khang trang cũng có hai đôi muốn thành thân, việc vui đều đuổi tới một chỗ, để tỏ lòng ăn mừng, Khang trang giết hai đầu heo, tặng cho Tăng gia một nửa. Còn lại trong trang bày tiệc một ngày. Vui vẻ náo nhiệt một ngày, Lâm Khang Bình và Tử Tình tham dự hôn lễ của bọn họ, đảm nhiệm bốn vị trí cao đường, Tử Tình cho hai vị tân nương mỗi người một mảnh vải đỏ thẫm, một bộ đồ trang sức bạc, cảm khái vài câu.
Tử Tình thấy H