Lý Trí phân tích rất có lý, Trình Diệc Nhiên không biết Dương Kỳ Ngôn từ đâu có được một số tiền lớn để xoay sở nhanh như vậy, suy nghĩ một chút, bình tỉnh dặn dò Lý Trí, “Cậu tra một chút về nguồn gốc số tiền hắn có được, không cần kiểm tra bên ngân hàng nữa, chủ yếu là muốn biết một chút công ty nào bí mật hợp tác với họ.”
Lý Trí hơi kinh ngạc, công ty nào hành động thiếu thận trọng như vậy? Một số tiền lớn như vậy nếu là anh chắc sẽ phải rút hết toàn bộ từ công ty nhà, cách làm mạo hiểm như vậy nếu là bạn cũ lâu năm hợp tác cũng không thể xảy ra, chuyện này rõ ràng là tự tìm đường chết. Một khi các đối thủ cạnh tranh biết, chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay, sẽ khiến hắn chết rất khó coi. Anh rất nghi ngờ, hy sinh vì người khác như vậy, trên thương trường sẽ có sao?
Nhưng không phải là không thể xảy ra, nghe nói trên thương trường Dương Kỳ Ngôn chưa từng là người có lòng khoan dung. Xem ra cũng là người lãnh đạm, chỉ không nghĩ đến anh ta sẽ hảo tâm như vậy.
Sau khi Lý Trí đi khỏi, Trình Diệc Nhiên có chút mệt mỏi nên đóng laptop lại, ngồi trên ghế nhìn hình Mạnh Ảnh trong khung hình đặt trên bàn. Tấm ảnh này anh chụp lúc đang hưởng tuần trăng mật, hình như lúc đó cô đang dựa vào lan can ở ban công, ánh mắt nhìn về phía biển rộng xa xôi, mái tóc tung bay trong gió, vẻ mặt không biểu hiện chút cảm giác gì.
Thật ra khi đó cô vừa qua khỏi thời điểm khó khăn nhất, cô vốn là như vậy, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói cho anh biết lý do khiến cô không vui vẻ, tức giận liền phát giận, mất hứng liền mặt lạnh với người khác. Nhưng trước khi cô và anh kết hôn, những biểu hiện của cô trong tư liệu anh có được không phải như vậy, trong những tư liệu kia cô sẽ vui vẻ cười to, sẽ tự học nấu ăn trong nhà bếp rộng rãi, sẽ ra đường điên cuồng mua sắm. Thế nhưng, bây giờ Mạnh Ảnh không còn hứng thú với cái gì nữa, đôi mày nhỏ xinh kia luôn chau lại trên khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Có lẽ anh đã sai, mạnh mẽ giữ lấy một người không thuộc về anh là không đúng. Có lẽ, anh nên để cô tự do, đồng thời cũng buông tha cho chính mình. Có lẽ tình yêu, cho tới bây giờ đều là chỉ là truyện cổ tích, có lẽ là anh đã quá nghiêm túc. (Ten: ông này thích tự ăn khổ =,.= sắp tới là tùm lum chuyện do ông này suy diễn mà ra :-
Chương 31: Say
Công việc có chút không vừa ý, cộng thêm tâm trạng không tốt, Trình Diệc Nhiên cảm thấy hơi mệt nên đi về sớm.
Lúc xe đi gần tới nhà, Trình Diệc Nhiên cho tài xế nghỉ, đột nhiên tự quay đầu xe lại.
Trên đường đi về nhà thường nghe Lưu Tử Ngạo nhắc tới một quán bar, Trình Diệc Nhiên dừng xe ở đó.
Thật ra anh không thường đến quán bar, anh là một người có cuộc sống cực kỳ có kỷ luật, quán bar quá ồn ào náo nhiệt, ngay cả tiệc xã giao anh cũng sẽ không muốn đến chỗ này. Nhưng hôm nay, đột nhiên anh phát hiện anh không còn chỗ nào để đi.
Trình Diệc Nhiên đi xuyên qua đám người chen chúc kia, tránh không muốn dính dán đến những cô gái ăn mặc hở hang. Không khí trong quán bar thật sự khó chịu, mùi rượu mùi thuốc lá hỗn tạp cùng một chỗ, Trình Diệc Nhiên thấy hơi bực bội.
Anh nhận ra một người rất có khí chất uy quyền đang đứng ở nơi tối có ánh sáng chớp tắt, không hề giống với những người trong quán bar, nhưng cũng sẽ không khiến người khác thấy khó chịu.
Chủ quán bar đương nhiên nhận ra anh, thấy anh tiến đến, vội vàng chào đón, niềm nở đưa anh đến một gian phòng yên tĩnh. Trình Diệc Nhiên vào phòng liền im lặng ngồi vào sofa, cởi áo khoác ném qua một bên, phất tay ý bảo chủ quán đi ra ngoài.
Chủ quán bar còn tính nói thêm vài câu, dù sao bản thân muốn gặp những nhân vật như Trình Diệc Nhiên thật không dễ. Đáng tiếc, sau khi vào phòng thì Trình Diệc Nhiên lại không nói lời nào, toàn thân tỏa ra khí thế bức người làm người khác khó lại gần. Thấy anh phất tay ý bảo mình đi ra ngoài, chủ quán bar đành phải cười cười rồi lui ra ngoài.
Ngay sau đó liền có người mang rượu vào. Chủ quán là người tinh ý, anh nhìn ra được, tâm trạng của Trình Diệc Nhiên không tốt, rượu được đem đến đều là rượu mạnh thượng hạng.(Ten: giời ơi ông này làm anh Nhiên k khỏe thêm thì có =,=)
Hết ly này đến ly khác, trước mặt Trình Diệc Nhiên là một đống ly rượu rỗng, anh bắt đầu cảm thấy nóng, ngay cả áo vest cũng cởi ra ném qua một bên.
Ai đó nói, thứ gì có thể giải sầu, chỉ có rượu thôi.
Nhưng anh lại cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo, anh không muốn nhớ lại rất nhiều chuyện, từng cảnh từng cảnh hiện ra rõ ràng ngay trước mắt. Dạ dày của anh vốn không tốt, anh uống nhiều rượu như vậy, trong dạ dày như bị lửa đốt. Nhưng, anh lại cảm thấy thật tốt, lấy độc trị độc là liều thuốc hay, điều này có thể che giấu được những khó chịu trong lòng, dù chúng khiến cho bản thân đau đến không thể thở được.
Trên mặt nóng hổi, Trình Diệc Nhiên đưa tay lên xoa, tự nhiên cảm thấy đau. Anh từ từ lấy ra khỏi gương mặt mình, đưa ra trước mắt mình nhìn cẩn thận, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út chói lòa dưới ánh đèn mờ ảo, làm chói mắt anh.
Trời tối đã lâu, Trình Diệc Nhiên vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại cho anh, anh cũng không bắt máy.
Mạnh Ảnh cảm nhận được trong lòng cô đang rất lo lắng, anh rất ít khi thất thường như vậy. Nhưng, có lẽ anh không muốn nhận cuộc gọi của mình cũng nên.
Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, Mạnh Ảnh ngồi trong phòng ăn, liên tục chờ anh.
Chỉ cần cô không nói lời nào, trong nhà luôn lặng im, người giúp việc đã quay về phòng từ lâu, bọn họ cũng biết cô không thích nhiều người. Lúc này cô cảm thấy mình cực kỳ khó chịu, trái tim như bị chặn bởi những miếng bọt biển, không hề dễ thở chút nào.
Rốt cuộc là anh đã đi đâu?
Anh rất buồn, cô biết chứ, cho nên cô mới cảm thấy mình nên chu toàn hơn, vì biết rõ những nỗi đau kia cô không thể bù đắp được.
Cô thật vô dụng, muốn đi tìm anh, nhưng cô còn không biết rõ anh thích đi đâu. Phần lớn thời gian sống với nhau, luôn là anh quan tâm đến sở thích của cô. Trước khi kết hôn anh đáng ghét thật, lấy phong thái của kẻ đứng ngoài làm cô có chút xiêu lòng, thành công chen vào cuộc sống của cô, khiến cô thấy hỗn loạn và khó chịu. Nhưng cô không thể phủ nhận, anh rất rất tốt với cô, tốt đến mức bây giờ cô cảm thấy mình thật có lỗi, có lỗi rất nhiều.
Lúc chuông điện thoại vang lên, Mạnh Ảnh đang ngồi ngủ gục trên bàn ăn, nghe được tiếng điện thoại vang lên, cô lập tức tỉnh táo.
“Diệc Nhiên, anh đang ở đâu?” Vừa nhấn nút nghe, Mạnh Ảnh vội vàng hỏi anh ngay.
“Xin chào cô, Trình phu nhân, đây là quán bar Ám Dạ, Trình tiên sinh uống say, cô có thể tới đây đón anh ấy không?”
Nghe được nơi anh đang ở, Mạnh Ảnh thở phào nhẹ nhõm, “Được, tôi lập tức tới ngay.”
Lúc đến quán bar, đã gần 12 giờ khuya. Thế nhưng, người trong quán bar vẫn còn rất nhiều. Bây giờ mới là lúc cao điểm của cuộc sống về đêm, có nhiều người cả đêm không về. Mạnh Ảnh đi vòng qua đám đông náo nhiệt giữa đêm kia, theo hướng dẫn của chủ quán bar đi vào phòng Trình Diệc Nhiên đang ngồi.
Anh đã say khướt trên ghế sofa, dưới ngọn đèn mờ ảo Mạnh Ảnh không thấy rõ nét gương mặt anh. Áo khoác ngoài và áo vest đã rớt xuống đất, áo sơmi bị anh cởi vài nút, cravat chẳng biết ở ch