Công tử nhà ta là hồ ly - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Công tử nhà ta là hồ ly (xem 2760)

Công tử nhà ta là hồ ly

'>

Nguyên lai gọi nàng tới là muốn mời nàng cùng nhau đối phó Cố Viễn. Nhưng là đệ tử cửa Phật, không phải là nên có lòng từ bi sao? Nói như thế nào cũng phải là khuyên nhủ trước, giúp hắn hướng thiện, làm cho hắn khắc khổ tu hành sớm thành chính quả mà không phải động một chút là”Trảm yêu trừ ma” đi?


Nàng theo bản năng là không còn hảo cảm với Tuệ Không . Cố Viễn tuy rằng không phải là người tốt, cũng không có chính nghĩa, có khi làm việc thủ đoạn lại đặc biệt tàn nhẫn, nhưng sau khi mình đến nơi đây trên cơ bản giống như ký sinh trùng đi theo bên cạnh hắn ăn uống miễn phí. Nhưng hắn cung cấp áo cơm cho mình, là phiếu cơm dài hạn. Đối phó hắn, đem hắn hại chết không phải là mình không qua được sao? Trong lòng rõ ràng là có cái gì đó trọng yếu hơn nguyên nhân này làm nàng không muốn thương tổn Cố Viễn, nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.


Thư Kỳ lắc đầu, nhíu mày từ chối nói : “Cố Viễn công lực của hắn thâm hậu, không phải thường nhân có thể đối phó được .”


Tuệ Không cư nhiên cười quỷ dị, làm cho Thư Kỳ cả người lạnh lẽo . Rõ ràng là một thiếu niên hiền lành, cười rộ lên lại giống như là một ác ma.


Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi hương thêu hoa, nói : “Cho nên mới cần nữ thí chủ giúp đỡ. Bần tăng nhìn ra được, hắn đối nữ thí chủ tình cảm sâu đậm, ngươi chỉ cần đem túi hương này đặt ở dưới gối của hắn, còn lại mọi việc để cho bần tăng lo liệu.”


Thư Kỳ nghi ngờ liếc mắt một cái, người xuất gia sao lại có túi hương của cô nương? Hắn tuyệt không giống với vị hòa thượng có tuệ căn mà lúc trước bọn họ nhìn thấy.


“Hay là nữ thí chủ không muốn?” Tuệ Không tiến lên từng bước, giận tái mặt hạ giọng cười nói, trong lời nói lại xen lẫn một chút uy hiếp đe dọa ý vị. Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là có tập võ . Nàng cũng không muốn chết oan chết uổng.


Thư Kỳ đành phải thay khuôn mặt tươi cười, nói : “Hảo, hảo, ta sẽ làm theo .” Nói xong, tiếp nhận túi hương cẩn thận cất đi.


Tuệ Không xoay người trước khi rời đi nở nụ cười một cách kỳ quái, còn lại Thư Kỳ ở đàng kia da đầu run lên.


“Điên rồi sao!” Thư Kỳ không chút do dự đem túi hương trong tay ném vào hồ sen . Chỉ nghe trong hồ “ầm” một tiếng, vật kia liền toát ra một đám khói trắng quỷ dị cùng mùi rất khó chịu.


Thứ này quả nhiên vô cùng độc. Dùng để hại người là tốt nhất .


Nàng vỗ vỗ tay chuẩn bị rời đi, lại thình lình bị Tuệ Không quay lại giữ cái cổ mảnh khảnh.


“Ngươi thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tuệ Không cười lạnh nói, trong mắt phát ra lục quang yêu dị.


Chương 43


“Ngươi thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tuệ Không cười lạnh nói, trong mắt phát ra lục quang yêu dị.


Người này căn bản không phải Tuệ Không!


Hai tay của Thư Kỳ sống chết giữ chặt cổ tay hắn, gian nan hỏi: “Khụ khụ, ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?”


Trước mắt Tuệ Không đột nhiên biến thành Sơ Vũ.


Thư Kỳ mở to hai mắt nhìn, trách không được hắn muốn trừ bỏ Cố Viễn.


“Ngươi giết Tuệ Không?”


Sơ vũ khóe miệng toát ra khinh thường: “Giết hắn? Một cái hòa thượng lục căn chưa sạch tham luyến sắc đẹp?”


Thư Kỳ hiện tại chính là muốn kéo dài thời gian, sống lâu một khắc thì mừng một ắc. Nói không chừng người nào đó sẽ xuất hiện. Hắn không hiện ra, Ân Hi Bạch xuất hiện cũng tốt, Thường quản gia xuất hiện cũng tốt, Phùng Vũ xuất hiện cũng tốt. . . . . . Tóm lại, nàng không muốn chết. Nhất là chết tại đây trong tay một yêu nữ.


“Là ngươi dụ dỗ hắn làm cho hắn phá giới?” Thư Kỳ chán ghét nhìn nàng.


Sơ Vũ yêu mị cười, trong mắt lóe lục quang, liếm liếm đôi môi đỏ như máu, nói : “Hòa thượng tinh khí quả nhiên so với nam tử bình thường thuần khiết hơn rất nhiều.”


“Ngươi nghĩ thế nào?”


“Thế nào?” Sơ Vũ lắc đầu,gia tăng lực đạo cánh tay, cổ của Thư Kỳ càng bị thích chặc hơn rồi, “Ngươi bất quá là một người thường, bất quá cũng chỉ là con người, ngay cả Tuyết Tình là Thánh nữ dịu dàng mỹ mạo như vậy mà hắn liếc mắt nhìn một cái cũng không có, thế nhưng hội coi trọng ngươi? A, xem ra sở thích của hắn cùng mẹ hắn quả thật rất giống nhau.”


“Nương của Cố Viễn. . . . . . Là ai?” Thư Kỳ giãy dụa nói.


Sơ Vũ vẻ mặt mỉa mai, cười nói: “Nguyên lai ngươi thật sự cái gì cũng không biết? Đã chết đến nơi rồi, để cho ngươi biết mình vì cái gì mà chết đi. Nương của Cố Viễn vốn là thủ hộ Thánh nữ của thiên Hồ Tộc chúng ta, nàng vốn nên gả cho tộc nhân, buồn cười là nàng cư nhiên đã yêu nhân loại, Tấn triều tướng quân lúc ấy mang binh tiến đến tấn công vùng đất của chúng ta —— Cố Hoài Khánh, hai người sinh ra nghiệt chủng Cố Viễn này, mang đến tai nạn cho Thiên Hồ Tộc chúng ta.”


Thư Kỳ trong lòng cả kinh, nguyên lai thân thế Cố Viễn là như vậy, mà mình cũng chưa từng nghe hắn nhắc qua. Nỗi đau đó hắn chỉ biết yên lặng dấu ở trong lòng, một mình chịu đựng. Bởi vì bên người hắn không có người thân để tín nhiệm,có thể dựa vào, nên mới có thể xử sự lạnh lùng như vậy.


“Hắn mang huyết thống không tinh khiết căn bản không có tư cách được nắm giữ thánh vật thống lĩnh tộc của ta. Chỉ có Cảnh Dạ thiếu gia mới có thể kế thừa thánh vật trở thành tộc chủ. Hắn phải chết.” Sơ Vũ ánh mắt lạnh như băng, “Cuối cùng hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có làm hay không?”


Con người tất nhiên không tránh khỏi rất sợ chết, nhưng không thể mất đi đạo đức. Nàng thà rằng chết cũng không đồng ý cùng bọn họ thông đồng làm bậy, trở thành hung thủ giết người. Đúng vậy, nàng sẽ bị giết chết, nhưng trong lòng ngược lại bình tĩnh thanh thản . Nàng căm hận nhìn chằm chằm nữ tử trẻ đẹp trước mặt, khó khăn mở miệng nói: “Ta bất kể hắn là người nào, các ngươi như thế nào đối phó với hắn, tóm lại ta sẽ không làm bất cứ việc gì thương tổn đến hắn.”


Khuôn mặt diễm lệ của Sơ Vũ đột nhiên liền trở nên dữ tợn đáng sợ, lực đạo trong tay tăng thêm: “Ta đây cũng chỉ có thể giết ngươi trước, lại biến thành bộ dáng của ngươi đi câu dẫn hắn, hút khô của hắn tinh khí.”


Không thể hô hấp ! Trong óc Thư Kỳ trống rỗng.


“Dừng tay!”


Theo sau âm thanh quát lớn là một cây ngân châm bắn trúng cổ tay Sơ Vũ , Sơ Vũ bị đau co rụt lại thủ, Thư Kỳ đã bị thanh y nam tử kéo đi qua.


Người vừa tới chính là Phùng Vũ.


Sơ Vũ tức giận nhìn hắn, hận mình công lực không cao, cứng đối cứng cũng không có nắm chắc phần thắng, đối phó nam nhân chỉ có dùng mị thuật.


Nàng lập tức nũng nịu cười, bình tĩnh nhìn Phùng Vũ, trong mắt đột nhiên lóe lục quang, tiếng nói cũng trở nên thập phần kiều mỵ, thanh tuyến như tơ, âu yếm nói : “Công tử, có thể đem nàng đưa cho ta không?”


Phùng Vũ ngẩn ra, tròng mắt cũng phát ra lục quang quỷ dị, ngơ ngác đem Thư Kỳ sắc mặt đang còn tái nhợt đưa qua.


“Ngươi. . . . . .” Thư Kỳ nhìn Sơ Vũ cười, lập tức minh bạch là chuyện gì xảy ra. Yêu nữ này ở sử dụng mị thuật mê hoặc lòng người.


“Phùng huynh, ngươi hãy tỉnh lại!” Thư Kỳ gấp đến độ kêu to.


“Vô dụng .” Sơ Vũ đắc ý cười

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Choáng với tiêu chuẩn kén vợ ‘12 không, 8 có′ của anh chàng U50

Bà nội bạn trai tặng vàng giả, tôi đáp lễ vàng thật, ngày đính hôn bà khiến tôi rơi lệ

Ly Hôn Vui Vẻ

Tình yêu cũng có những sự thật tàn nhẫn mà ai cũng phải chấp nhận